Chương 524: Hạo Thiên cuối cùng đến (2)
Thiên Thương lôi ưng đáp lại hắn, tiếng kêu vui sướng, nó cũng rất chờ mong tiến vào Đại Cảnh.
Đúng lúc này, Lâm Hạo Thiên tựa hồ cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn lại, Thiên Thương lôi ưng đi theo lên cao, chỉ thấy phần cuối mặt biển nhấc lên sóng lớn, cực kỳ hùng vĩ, nhìn không thấy hai đầu phần cuối sóng lớn, giống như toàn bộ hải dương đều bị phát động.
- Đó là cái gì?
Lâm Hạo Thiên nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được trong sóng lớn ẩn chứa một cỗ yêu lực mười phần cường đại.
Thiên Thương lôi ưng bay tới trên biển mây, nhưng sóng biển phía dưới không ngờ lại đập tan một chút tầng mây hơi lùn, để Lâm Hạo Thiên động dung.
Rất nhanh, sóng lớn diệt thế bao phủ mà đi, vượt qua bọn hắn, nhanh như mũi tên, thanh thế như lôi đình.
Lâm Hạo Thiên bỗng nhiên động dung, hướng kia không phải chính là Đại Cảnh sao?
Đại Cảnh chính là vận triều, tất nhiên có đếm không hết bách tính, nếu sóng lớn như thế bao phủ Đại Cảnh, còn đến mức nào?
Trong lòng hắn lập tức kêu gào tiền bối, báo cáo việc này.
Ở trên biển xông xáo mấy chục năm, hắn luôn cảm thấy tiền bối có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
- Tiến lên, đuổi kịp sóng lớn kia.
Lâm Hạo Thiên phân phó, Thiên Thương lôi ưng lập tức gia tốc đuổi theo.
Trung tuần tháng ba, dưới Địa Linh thụ, Khương Trường Sinh nhíu mày.
Hắn nghe được tiếng lòng của Lâm Hạo Thiên, nhưng khiến cho hắn cau mày không phải Lâm Hạo Thiên, mà là tín đồ đại lục khác, nơi ở của bọn hắn gặp phải biển động vạn năm khó gặp, thương vong vô số.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn hắn đều còn không kịp cầu nguyện.
Xét thấy tình huống đại lục khác bi thảm, Khương Trường Sinh không thể coi thường Lâm Hạo Thiên nhắc nhở.
Hắn đưa mắt nhìn lại, rất nhanh đã thấy sóng lớn kinh thế từ nam hướng bắc, đầu sóng cao nhất không ngờ lại đi đến cao ngàn trượng, bất kỳ phàm nhân nào đối mặt sóng lớn như thế đều sẽ tuyệt vọng.
Sóng này cách Thiên Hải đã rất gần.
Khương Trường Sinh đứng dậy, đi vào trong phòng, hắn phân ra một phân thân lưu ở trong phòng, bản tôn thì chui vào lòng đất, thi triển Ngũ Hành độn thuật độn đất tiến lên, cấp tốc chạy tới Thiên Hải.
Phương Nam nhất Thiên Hải, đây là một bến cảng do năm hòn đảo tạo thành, từ sau khi Thiên Hải bị Đại Cảnh thu phục, Thiên Tử đã điều động số lượng lớn sức người đến đây nơi này tu kiến bến cảng, để phòng mối nguy đến từ phương Nam.
Bến cảng thật dài, cửa ra vào nhiều đến trên trăm cái, đếm không hết đội thuyền đang đỗ lấy, rất nhiều cảng còn đang trong quá trình kiến thiết.
Một chỗ trên xà nhà, một lão giả xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn phần cuối mặt biển, hắn lập tức trừng to mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được.
Chỉ thấy phần cuối mặt biển giống như nhấc lên, dùng khí thế thổi bay cả trời đatá kéo tới.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, cao giọng hô:
- Có biển động
Hắn cũng là người tập võ, mười phần trung khí, tiếng rống quanh quẩn trong bến cảng, dẫn đến vô số người quay đầu nhìn lại, tất cả đều bị hù dọa.
- Vì sao lại có sóng cao như vậy?
- Ông trời ơi, ta không có hoa mắt đó chứ?
- Đáng chết, mau trốn.
- Làm sao trốn, sóng cao như vậy khẳng định sẽ bao phủ chúng ta.
- Xong, xong…
·····.
Từng người trong các bến cảng bị hù dọa, những người đang ở trong phòng người dồn dập đi ra, sau đó bị hù dọa.
Cùng lúc đó.
Sau song lớn, một người một ưng đang truy đuổi.
Lâm Hạo Thiên đứng trên lưng chim ưng, càng không ngừng huy quyền đánh tới, chính là Bất Bại Luân Hồi Quyền.
Hắn đã là Càn Khôn cảnh cường đại cỡ nào, một quyền đánh xuyên sóng lớn ngàn trượng, nhưng căn bản rung chuyển không được trận biển động này, đầu sóng bị đánh xuyên, rất nhanh sẽ có đầu sóng mới dâng lên.
Lâm Hạo Thiên có thể cảm nhận được là yêu lực thần bí đang gây chuyện.
Khó có thể tưởng tượng đến cùng là yêu ma như thế nào mới có thể có yêu lực giống như thế này.
······
Lâm Hạo Thiên hiện tại chỉ có thể cầu nguyện tiền bối có thể nghe được tiếng lòng của mình, chỉ dựa vào hắn một người cũng không cứu được Thiên Hải cùng với bách tính Đại Cảnh.
Bởi vì Khương Trường Sinh, hắn tràn ngập hảo cảm đối với Thiên Hải, Đại Cảnh, cho nên mặc dù còn chưa thấy qua, hắn cũng hi vọng Thiên Hải, Đại Cảnh có thể vượt qua kiếp nạn này.
Nhìn xem khoảng cách giữa biển động và quần đảo phía trước càng ngày càng gần, vẻ mặt Lâm Hạo Thiên đầy âm trầm.
Hắn thấy trên đảo có vô số kể người đang chạy, còn có võ giả võ công cao cường dẫn theo từng người từng người phàm nhân bay đi, nhưng bọn hắn lại có thể mang đi bao nhiêu người?
- Thôi.
Lâm Hạo Thiên cắn răng, thả người nhảy lên, hóa thành một đạo hắc quang mau chóng đuổi theo, cấp tốc vượt qua biển động.
Hắn rơi vào trước quần đảo, quay mặt nhìn biển động kinh thiên đang kéo tới, hai tay của hắn nắm chắc thành quyền, bắt đầu súc thế.
- Đừng ngăn cản, ngươi không ngăn nổi, mau chạy đi!
Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của một lão giả, lão giả kia cũng là Càn Khôn cảnh, nhưng hắn hiểu biết phi phàm, sóng lớn như thế tuyệt không phải thiên tai, tất nhiên là yêu ma gây chuyện, yêu ma có thể nhấc lên sóng lớn như thế thì mạnh bao nhiêu?
Lâm Hạo Thiên nghe được đối phương, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.
Hắn đi qua rất nhiều nơi, nhưng phần lớn đều là nhân tình lãnh đạm, võ giả Thiên Hải nói một câu khiến cho hắn càng thêm kiên định.
Mặc kệ như thế nào, hắn cũng muốn thử một chút.
Lâm Hạo Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt lăng lệ, lẩm bẩm nói:
- So với ngàn tỉ yêu ma thượng cổ chiến trường, này lại đáng là gì?
- Xác thực không coi là cái gì, nhưng còn không cần ngươi liều mạng.
Một tiếng nói quen thuộc truyền đến, Lâm Hạo Thiên còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng ánh mắt của hắn bị ánh sáng mạnh hấp dẫn, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, một đạo thân ảnh đi đến bên cạnh hắn.
Người này thân khoác đạo bào thần tuấn, bên hông quấn lấy một cây tử lăng, cài lấy một hồ lô màu tím, còn đeo lấy một thanh bảo kiếm, tay cầm phất trần, sau đầu lơ lửng một mặt trời nhỏ, tản ra tia sáng chói mắt, che đậy mặt mũi của hắn, mặc dù Lâm Hạo Thiên đứng ở bên cạnh cũng không cách nào nhìn trộm hình dáng của hắn.