Chương 55: Bồi dưỡng Thánh Quân tài đức sáng suốt, cao thủ khiêu chiến (1)
Trên quan đạo giữa rừng núi, bụi đất tung bay, một đám tướng sĩ giựt ngựa lao nhanh, giơ một cây quân kỳ có khắc chữ ‘Dự’, cầm đầu là một tên tướng quân khoác giáp bạc, khuôn mặt anh tuấn, tay cầm trường thương, hăng hái.
Chính là Tứ hoàng tử Khương Dự, mười chín tuổi Khương Dự.
Nhìn Hoàng thành phương xa, Khương Dự lộ ra nụ cười, hắn cười đến kiệt ngạo bất tuần, nhẹ giọng tự nói:
- Đại ca, hoàng vị này, ngươi sắp ngồi không vững.
Một ngàn hắc giáp khinh kỵ tiến lên như rồng, thế không thể đỡ.
Phía trước, ven đường có một tòa thạch đình, trong đình có một người đang uống rượu, chính là thủ lĩnh Thiên Vũ giám, Tông Thiên Vũ, võ lâm chí tôn trước kia.
Hắn để chén rượu xuống, đứng dậy, đi ra thạch đình, ngăn ở trên quan đạo.
Khương Dự giục ngựa đi tới, trông thấy có người cản đường, mặt không đổi sắc, hắn lại muốn ngựa đạp đi qua.
Hai bên càng ngày càng gần, Tông Thiên Vũ vẫn không có ý nhượng bộ, bình tĩnh nhìn chằm chằm Khương Dự.
Liệt mã nâng móng trước lên, muốn chà đạp Tông Thiên Vũ, ánh mắt Tông Thiên Vũ run lên, chân khí bùng nổ, như sóng gió lao tới, bụi đất tung bay, liệt mã bị thổi bay đi, Khương Dự thả người nhảy lên, rơi trên mặt đất, nhấc thương chỉ hướng Tông Thiên Vũ.
- Dưới chân thiên tử, ngươi dám cản đường của bản điện hạ?
Khương Dự lạnh lùng quát, trong lòng thì chấn kinh, Kinh Thành khi nào có cao nhân như thế?
Công lực thật đáng sợ, hắn trên sa trường cũng gặp không ít võ lâm cao thủ, không có một người có thể so sánh.
Một ngàn khinh kỵ cấp tốc bao vây Tông Thiên Vũ.
mặt Tông Thiên Vũ không biểu tình, nói:
- Bệ hạ muốn nhìn thực lực của chi Hắc Lang kỵ này của điện hạ.
Khương Dự nhíu mày hỏi:
- Như thế nào xem, chỉ bằng ngươi một người?
Tông Thiên Vũ nâng tay phải lên, làm ra tư thái xin chỉ giáo, nói:
- Thiên Vũ giám, Tông Thiên Vũ.
Nghe vậy, con ngươi Khương Dự co rụt lại, tay nắm trường thương khẽ run.
Hắn mặc dù đi ra sa trường, nhưng cũng từng nghe nói uy phong Thiên Vũ giám những năm nay.
Mạnh mẽ!
Tàn khốc!
Tông Thiên Vũ tiếp tục nói:
- Điện hạ, ra tay đi, Hắc Lang kỵ tung hoành sa trường sẽ không sợ Tông mỗ một người chứ.
Khương Dự nghe xong, con mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Muốn chết!
...
Vào lúc giữa trưa, trời trong gió nhẹ.
Trong đình viện, Khương Trường Sinh, Khương Uyên, Khương Dự ngồi vây quanh trước bàn đá, Khương Dự với mặt mũi tràn đầy máu đọng giảng thuật trận chiến ba ngày trước, một ngàn Hắc Lang kỵ bị một người hạ gục.
- Quá bất hợp lí, võ công có khả năng cao đến trình độ như vậy sao? Các huynh đệ của ta đều là mãnh nhân một đánh mấy người, thậm chí đánh mấy chục.
- Còn có Tông Thiên Vũ cái tên này, hoàn toàn không lưu tình, phụ hoàng, ngươi không hỏi tội hắn?
Khương Dự càng nói càng xúc động, Khương Uyên thì cười ha ha.
Tình cảnh như thế thật giống như một nhà ba người.
Khương Trường Sinh sinh lòng cảm khái.
Khương Uyên muốn có cuộc gặp mặt này, sợ là vì an ủi lòng mình, Khương Trường Sinh biết được quan hệ chân thực nhưng không thể nói, còn Khương Dự là người mà thứ gì đều không rõ ràng.
Khương Dự nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Trường Sinh ca, ngươi đánh thắng được Tông Thiên Vũ không? Giúp ta giáo huấn hắn, ngươi muốn cái gì, ta đều thỏa mãn ngươi.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nghiêm túc sao?
Khương Dự cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên là nói đùa, ta nịnh bợ hắn còn không kịp, mặc dù hắn hết sức vô lễ, nhưng quả thật bị hắn thu phục, mà hắn lại là võ lâm chí tôn, có thể hiệu lực vì Khương gia chúng ta, cũng rất có mặt mũi.
Từ xưa đến nay, vương triều thay đổi, giang hồ vẫn như cũ là giang hồ, sẽ chịu triều đình ảnh hưởng, nhưng sẽ không bị thôn tính.
Khương Uyên cười nói:
- Tông Thiên Vũ xác thực tâm cao khí ngạo, nhưng trẫm cần hắn lôi kéo võ lâm cao thủ, Đại Cảnh lập quốc hai mươi mốt năm, vương triều xung quanh đều liên tục thần phục, nhưng không cách nào dao động vương triều càng xa lại, chinh chiến mấy chục năm, để võ đạo phiến địa vực này suy sụp không ít, không phồn vinh bằng những vương triều võ đạo phương xa, mặc dù võ đạo không thể một người địch cả một nước, nhưng cao thủ nhiều như mây, cũng có thể địch thiên quân vạn mã, rung chuyển vương triều.
Ngữ khí của hắn đầy thổn thức, hắn nghĩ tới người thần bí ngày đó tự tiện xông vào hoàng cung, công lực thật đáng sợ, hắn thậm chí cảm thấy đến Tông Thiên Vũ cũng không phải đối thủ của đối phương.
Khương Uyên chuyển hướng, mở lời:
- Trường Sinh, trong nội viện này của ngươi tựa hồ còn có những người khác?
Khương Trường Sinh ra vẻ lưỡng lự, sau đó mở lời:
- Kiếm Tâm, ra đi.
Nghe được cái tên này, Khương Uyên không khỏi nhíu mày, Khương Dự thì tò mò.
Lúc này, Hoa Kiếm Tâm đi ra từ trong nhà.
Khương Dự trừng to mắt, nói:
- Trường Sinh ca, ngươi là đạo sĩ thật à, vậy mà tàng nữ nhân?
Khương Trường Sinh lườm hắn một cái.
Khương Uyên vuốt râu cười nói:
- Long Khởi quan cũng không phải đạo quan truyền thống, Thanh Hư đạo trưởng chính là người khai tông, định vị là môn phái võ lâm, không có nghiêm cấm đệ tử không được thành thân sinh con, chẳng qua tốt nhất là sau khi xuống núi tái giá lấy vợ, Trường Sinh nếu muốn cưới vợ, trẫm sẽ hạ chỉ cho phép.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
- Bệ hạ, cô gái này có thân phận đặc thù, ta có một thỉnh cầu.
Khương Uyên giễu cợt nói:
- Ngươi nói.
Hoa Kiếm Tâm đi tới, cung kính hành lễ với Khương Uyên.
Khương Trường Sinh nói:
- Nàng vốn là Bạch Y vệ, bị Ma Chủ trọng thương, là ta cứu được nàng, những năm nay nàng đều đi theo ta tập võ, nàng không tiện trở về, bởi vì... Ta hi vọng bệ hạ về sau có thể an bài nàng một lần nữa tiến vào Bạch Y vệ.