Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 556: Hương hỏa phú thần, giá trị hương hỏa kinh khủng (2)

Chương 556: Hương hỏa phú thần, giá trị hương hỏa kinh khủng (2)
Khương Trường Sinh tiếp tục diễn toán bảy đại Yêu Thánh, bảy đại Yêu Thánh cũng không phải Thiên Địa Đế Cảnh, hai vị Yêu Thánh mạnh nhất cũng mới đến chín trăm triệu giá trị hương hỏa, yếu nhất lại có năm trăm triệu.
Võ Đạo Thánh Vương và Thiên Địa Đế Cảnh rõ ràng còn cách tầng một đại cảnh giới, cụ thể là cái gì, Khương Trường Sinh tạm thời không được biết, bởi vì hắn còn chưa liên quan qua.
Khương Trường Sinh đứng dậy, bay về phía Long Khởi sơn.
Trong vòng một tháng, giá trị hương hỏa của hắn tăng trưởng gần một trăm triệu, xem ra độ hiệu quả lôi kiếp vẫn rất mạnh.
Khương Trường Sinh xuyên qua sương mù trên Long Khởi sơn, rơi vào trong đình viện.
Mộ Linh Lạc, Cơ Võ Quân lập tức đứng dậy, Bạch Kỳ ba yêu cũng nhảy dựng lên vây quanh hắn.
- Trường Sinh ca ca, ngươi có tốt không?
- Chủ nhân thật lợi hại, bây giờ mạnh bao nhiêu?
- Đạo Tổ, uy thế ngài độ kiếp thật sự đáng sợ, ta hoài nghi Võ Đế cũng không bằng ngài.
- Chủ nhân, Phượng Hoàng kia là Tiểu Yến Yêu biến thành sao?
Đối mặt mọi người hỏi thăm, Khương Trường Sinh trả lời từng người, tâm tình hắn không tệ, cho nên nghe mấy người hỏi thăm lại không cảm thấy phiền.
Hắn còn phô bày một thoáng Cửu Tỳ Nguyên Phượng Quan, chứng minh Phượng Hoàng kia cũng không phải Tiểu Yến Yêu.
Mọi người kinh ngạc, không ngờ một cái nón lại còn cất giấu Phượng Hoàng chi linh.
Khương Trường Sinh đi vào trước được đỉnh, bắt đầu lấy ra máu thịt trong móng vuốt Uyên Ma luyện chế nước thuốc rèn luyện thân thể.
Mọi người vẫn như cũ vây quanh hắn, kích động không thôi.
Bạch Kỳ rất tò mò hắn hiện tại rốt cục mạnh đến mức nào, có thể là vô địch thiên hạ?
- Làm sao có thể vô địch thiên hạ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mà ta tu đạo cũng không phải so cùng người khác, chẳng qua là so với chính mình.
Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười nói, Mộ Linh Lạc, Co Võ Quân nghe được càng thêm kính nể.
Khi hắn rời khỏi không trung, trên trời không có Chí Dương Thần Quang tồn tại, thế nhân đã biết được Đạo Tổ độ kiếp kết thúc.
Chạng vạng tối ngay đó, Khương Triệt tự mình đến đây chúc mừng, mang tới rất nhiều rượu ngon món ngon.
Mặc dù trong sân ít đi không ít người, nhưng vẫn như cũ náo nhiệt.
Long Khởi quan cũng bởi vậy được nhờ, khách hành hương đông nghẹt.
Ngọc Nghiên Dật, Lý Mẫn, Chu Thiên Chí, Trương Anh các loại, cũng ùn ùn kéo đến, tặng lễ cho Long Khởi quan.
Náo nhiệt xuất hiện nửa tháng, Mộ Linh Lạc, Cơ Võ Quân, Bạch Kỳ, Hoàng Thiên, Hắc Thiên bắt đầu vào đỉnh luyện thể, Long Khởi sơn bế núi không tiếp khách nữa.
Thừa dịp các nàng luyện thể, Khương Trường Sinh ngồi dưới tàng cây tiếp nhận truyền thừa Địa Sát Thất Thập Nhị Biến.
Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, đối với người Hoa kiếp trước như hắn mà nói, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh.
Người nổi danh nhất nắm giữ chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Trí nhớ truyền thừa mênh mông chui vào trong đầu Khương Trường Sinh, Địa Sát Thất Thập Nhị Biến không chỉ là tùy tâm sở dục biến thân, còn nắm giữ rất nhiều pháp môn tránh né tị kiếp, Tu Tiên giả bình thường tập được, có thể trường sinh bất lão.
Hắn lưu lại một bộ phân thân thủ hộ đình viện, bản tôn thì đi tới chỗ không người trên Thái Hoang bắt đầu tu hành Địa Sát Thất Thập Nhị Biến.
Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, bác đại tinh thâm, không phải trong thời gian ngắn có thể nắm giữ.
Ngoại trừ tu luyện Thần Thông, còn có thể thuận tiện nắm giữ lực lượng Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ chín....
Thái Hòa năm ba mươi lăm, ngày hè chói chang, ở giữa núi cao, gió lạnh từng trận.
Lâm Hạo Thiên ở trên không trung, bị thổi làm không thể tới gần Khương Tiển.
Cửu U chi phong.
Khương Tiền đã hấp thu khí vận hung chủng Uyên Ma, sơ bộ nắm giữ Cửu U chi phong, mặt khác, khí vận Thái Hoang Lân Giao trước đó còn chưa sử dụng hết, tương lai trong vòng mấy chục năm, mặc dù hắn không đi săn, cũng có thể tốc độ cao mạnh lên.
Lâm Hạo Thiên kêu lên:
- Ngừng ngừng ngừng! Không tới được.
Khương Tiển nhắm lại con mắt thứ ba, gió lạnh màu đen tan biến ở giữa dãy núi.
Lâm Hạo Thiên rùng mình một cái, bay tới trước mặt Khương Tiển, bất đắc dĩ nói:
- Gió nay quá tà môn, ngay cả chân khí của ta đều sắp bị đông kết, con mắt này của ngươi quá khoa trương, ta cũng hoài nghi ngươi chẳng lẽ là Võ Đế trời sinh?
Khương Tiển sờ lên thụ nhãn của mình, cười nói:
- Hai năm qua, ta cảm giác con mắt thứ ba trở nên mạnh hơn một chút, hấp thu cùng sử dụng khí vận càng thêm tự nhiên.
Thiên sinh Võ Đế tính là gì.
Gia gia nhà ta là thần tiên.
Bình An còn đang nướng thịt, Thiên Thương lôi ưng đã bắt đầu ăn, Bình An vẫy chào hô:
- Mau tới! Chín! Ăn ngon!
Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên đối mặt cười một tiếng, lúc này đi đến.
- Không cần bao lâu, hai người chúng ta sẽ đi đến Nhị Động Thiên, thật là nhanh, trở về nhất định có thể làm cho Diệp tiền bối bọn hắn giật mình.
- Vẫn nên khiêm tốn một chút đi, học một ít Đạo Tổ, vô luận mạnh cỡ nào, từ trước tới giờ không tận lực hiện ra mình mạnh mẽ, đó mới là phong phạm của cường giả.
- Cũng thế, quá tận lực ngược lại không vui.
Tiểu đội ba người mặc dù dùng Lâm Hạo Thiên làm chủ, nhưng đây chẳng qua là phương hướng chung, bình thường rất nhiều chuyện Lâm Hạo Thiên đều sẽ nghe Khương Tiển, có Khương Tiển, Bình An làm bạn, Lâm Hạo Thiên trong khoảng thời gian này là cao hứng nhất, đã có thể mạo hiểm, còn có người kề vai chiến đấu.
Một bên khác.
Ngoài mấy triệu dặm.
Khương Trường Sinh tĩnh toạ bên cạnh một con sông cực lớn rộng đến ngàn trượng, mặt sông có sương mù, phía sau hắn là dãy núi cao vút trong mây, tráng lệ phi phàm.
Hắn đang ở cảm thụ đạo quả.
Sau khi đột phá tới Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ chín, đạo quả cũng biến hóa, biến thành màu vàng kim, biên giới còn sinh ra hình dạng lá cánh, pháp lực thao thao bất tuyệt theo chút vũ diệp này tràn vào gân cốt bách hải, không ngừng cổ vũ hắn thân thể mạnh lên.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ chín mặc dù không để cho hắn nắm giữ thần thông mới, nhưng linh lực lột xác thành pháp lực, thần niệm tăng vọt, Đạo Giới khuếch trương mấy chục lần, đủ loại chỗ tốt đã thắng qua một cái thần thông.
Khương Trường Sinh chậm rãi mở miệng nói:
- Ra đi, ngươi đã nhìn thật lâu.
Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh tiềm phục trong rừng cây ngoài mười dặm run nhè nhẹ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất