Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 558: Thông Thiên Địa, Khuynh Thiên (2)

Chương 558: Thông Thiên Địa, Khuynh Thiên (2)
Khát vọng đối với hoàng vị lớn nhất của hắn chính là có thể ngồi vào triều sớm.
Trần Lễ bỗng nhiên đứng ra, nói:
- Bệ hạ, gần đây khí vận Thiên Cảnh đại lục hưng thịnh, Vận Bộ quan sát thấy có người đại khí vận được sinh ra, còn mời bệ hạ phái người đi điều tra, sớm ngày đưa vào Võ phủ, mới có thể không bôi nhọ thiên tư của hắn.
Khương Triệt cười hỏi:
- So với vị thiên tài năm ngoái kia thì như thế nào?
- Năm ngoái như trăng trong nước, năm nay như mặt trời trên trời, không thể so sánh.
Trần Lễ nghiêm túc nói, vừa dứt lời, cả điện xôn xao.
Từ khi đi vào Thái Hoang, người người tập võ, thực lực Đại Cảnh một năm mạnh hơn một năm, nhưng càng như thế, tầm quan trọng của tư chất càng hiện ra, thiên tài chân chính đối mặt tài nguyên của Thái Hoang sẽ nhất phi trùng thiên.
Trước kia tài nguyên có hạn, tư chất cao, cũng không phát triển nhanh bằng người có bối cảnh lớn lớn, xưa đâu bằng nay, Thái Hoang có đủ nhiều.
Tài nguyên để thiên tài bay lên, nhiều đến các đại gia tộc đều không thể lũng đoạn.
Thực lực võ khoa cử Trạng Nguyên hằng năm cũng càng ngày càng mạnh, năm ngoái Võ trạng nguyên đã là Nhất Động Thiên, mặc dù tuổi tác đã rất lớn, nhưng đủ để chứng minh Đại Cảnh tăng lên.
- Tốt, trẫm sẽ cho người đi thăm dò.
Khương Triệt đáp, trong lòng cũng không có để ý nhiều.
Bây giờ Đại Cảnh thiên tài như mây, nào có người có thể so cùng Lâm Hạo Thiên, Mộ Linh Lạc, Khương Tiển?
Ba người này cũng đã là Nhất Động Thiên cảnh giới.
Sau khi Trần Lễ lui ra, một võ thần đúng ra, nói:
- Bệ hạ, Đại Tề phát hiện một tòa lăng mộ thần bí tại Thái Hoang, trước động có chữ viết của cổ nhân tộc, nhưng cửa hang có Hung thú vượt qua Nhất Động Thiên trấn thủ, bọn hắn xin Đại Cảnh giúp đỡ, hi vọng điều động một đội võ giả Động Thiên cảnh trợ giúp bọn hắn thăm dò lăng mộ, một khi thành công, bọn hắn chỉ lấy một thành tài nguyên.
Khương Triệt cười nói:
- Tề Quân cũng làrất biết làm người, vậy cứ để Phủ chủ Võ phủ tự mình an bài việc này.
Trong lòng hắn vô cùng thoải mái, hắn đã thật lâu không có ưu sầu qua, cũng không biết tình huống Vô Tận Hải Dương như thế nào....
Mây đen cuồn cuộn che đậy thương khung, phía dưới là một đại lục bao la khổng lồ, bờ biển đã có đếm không hết võ giả đang đóng giữ, theo đường ven biển nhìn lại, đại quân võ giả dài không biết bao nhiêu dặm xa.
Tất cả mọi người nhìn về phía mặt biển, vẻ mặt khẩn trương, dứt khoát.
Phần cuối mặt biển, sấm sét vang dội.
Sóng biển đang bay lên, nhìn kỹ lại, đủ loại Yêu thú vô số kể đang dùng tốc độ cao kéo tới, có phi hành trên không trung, còn có chập trùng trên mặt biển, phía sau yêu quân mênh mông có một quái vật khổng lồ đang đi theo, dưới lôi điện xen lẫn, như một tòa cự nhạc từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Một màn này kích thích hết thảy võ giả ở rìa đại lục.
- Đáng chết, sẽ không thật sự là Yêu Thánh đột kích đó chứ?
- Mặc dù không phải Yêu Thánh, tất nhiên cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
- Ai, chẳng lẽ nhân tộc ta sẽ suy vong?
- Chớ có hoảng sợ, người tập võ chúng ta vốn là dùng chết trận làm nơi quy tụ, há có thể nhát gan, cho dù chết, cũng muốn kéo thêm mấy tên Yêu thú làm đệm lưng.
- Đúng đấy, chỉ cần liều mạng một trận chiến, mới có một chút hi vọng sống.
Các quân võ giả nghị luận âm ĩ, động viên lẫn nhau.
Phương Đông, trong sương mù có hai bóng người đang đứng thẳng, một người trong đó chính là Thiên Cơ lão nhân lúc trước đại biểu Võ Đế đảo đi mời Khương Trường Sinh gia nhập, một người khác thì là một nam tử mặc y phục hoa lệ anh vũ, phong thần tuấn dật, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, áo tím phiêu động, một cỗ khí chất lăng lệ làm sao đều giấu không được.
Thiên Cơ lão nhân vuốt râu nói:
- Đối phương chính là Yêu Tôn dưới trướng Yêu Thánh, mặc dù không so được Yêu Tôn thủ hạ yêu tộc chí tôn, nhưng dầu gì cũng có thể so với Võ Đạo Thánh Vương, nếu muốn thành tựu Võ Đế, chỉ là luyện công cũng không đủ, nếu ngươi có thể đơn thương độc mã thay đổi càn khôn phương đại lục này, ngươi mới có tư cách chiến đấu Võ Đế khí vận.
Nam tử mặc áo tím khẽ nói:
- Ta không phải truy đuổi Võ Đế, mà là tất thành Võ Đế, hãy chờ xem, ta sẽ giết hết chúng nó.
Hắn lúc này dậm chân tiến lên, lăng không mà đi.
Thiên Cơ lão nhân hỏi:
- Vậy ngươi có thể nghĩ xong Đế danh của ngươi?
- Vậy liền xưng ta là Khuynh Thiên.
- Khuynh Thiên?
Thiên Cơ lão nhân tự lẩm bẩm, đưa mắt nhìn Khuynh Thiên rời khỏi, ánh mắt lấp lánh, không biết đang suy nghĩ gì....
Ầm ầm –
Một đầu thạch sùng hai đầu nện ở giữa dãy núi, nhấc lên bụi đất che trời, đá vụn bay loạn, nó thống khổ gào thét, gân cốt nó đứt từng khúc, đã mất khí lực đứng lên.
Khương Trường Sinh bay tới phía trên nó, tay phải giơ cao Sơn Hải kinh bắt đầu hấp hồn, tay trái cầm trong tay thiên địa bảo giám, chiếu chiếu phiến thiên địa này.
Rất nhanh, Sơn Hải kinh lại tăng thêm một tờ, cho đến bây giờ, Sơn Hải kinh đã có hai mươi trang.
Hiện tại đối địch, hắn đều chẳng muốn tự mình chiến đấu, trực tiếp dùng Sơn Hải kinh chiến đấu, triệu hoán từng người từng người Hung thú hồn thể tiến hành vây đánh, rất có tính thưởng thức.
Cuối cùng, Khương Trường Sinh không có lựa chọn đánh giết thạch sùng hai đầu này, mà là thu nó thu vào trong Đạo Giới.
Đi săn nhiều Hung thú như vậy, cũng không có kích khỏi sinh tồn ban thưởng, dù sao cũng là hắn chủ động đi săn, cũng không có nguy hiểm đến sinh tồn.
Không có sinh tồn ban thưởng, nhưng làm Sơn Hải kinh mạnh mẽ, thiên địa bảo giám, đạo giới tăng thêm sinh linh, cũng không tệ.
Khương Trường Sinh tiếp tục tiến lên, ven đường, hắn một mực mở ra thiên địa bảo giám, chiếu chiếu thiên địa dọc đường, đem cảnh tượng vạn vật ánh vào trong thiên địa bảo giám.
Vừa bay ra ngoài mấy vạn dặm, hắn bỗng nhiên dừng lại, bị cảnh tượng phía trước hấp dẫn.
Ở giữa dãy núi, hắn thấy được một quả trứng cao lớn tới trăm trượng, vỏ trứng hiện lên màu trắng, mặt ngoài lập loè huỳnh quang.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất