Chương 57: Không xong, phản đồ quay lại khiêu chiến
Thật ra Hoa Kiếm Tâm đã sớm ái mộ Khương Trường Sinh, nam tử trẻ tuổi mạnh mẽ như thế, anh tuấn như thế, còn cứu tính mạng của nàng, nàng sao có thể không động tâm?
Chẳng qua nàng thiếu Khương Trường Sinh một cái mạng, nàng không dám có ý nghĩ xấu, bây giờ Khương Trường Sinh mong muốn nhi tử, nàng đột nhiên cảm thấy cơ hội đã tới.
Khương Trường Sinh yên lặng, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Hoa Kiếm Tâm.
Dáng điệu không tệ, sinh con trai, tất nhiên không xấu.
Hoa Kiếm Tâm cúi đầu, mang tai đều đỏ, cực kỳ ngượng ngùng.
...
Khai Nguyên năm thứ hai mươi hai, ngày nắng chói chang.
Lúc đầu năm, sự tích Khương Trường Sinh độ kiếp cùng với chuyện xưa Bạch Long hiểu nhân tính bắt đầu từ Kinh Thành truyền ra khắp thiên hạ Đại Cảnh, một năm này bắt đầu, lần lượt có giang hồ cao thủ đến đây khiêu chiến Long Khởi quan, mới đầu Mạnh Thu Sương và đệ tử khác còn có thể chống đỡ, đến đằng sau, tuyệt đỉnh cao thủ xuất hiện, Khương Trường Sinh không thể không đẩy Hoa Kiếm Tâm ra, thay hắn ngăn cản.
Hoa Kiếm Tâm mặc dù còn chưa đi đến Thông Thiên cảnh, nhưng tập được Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm, tuyệt đỉnh cao thủ bình thường căn bản không phải đối thủ.
Mãi đến một ngày này.
Vạn Lý chạy tới, gấp giọng nói:
- Trường Sinh sư huynh, Mạnh sư huynh mang theo một đám cao thủ đến đây, tuyên bố muốn khiêu chiến ngươi, nếu ngươi không ra tay, liền sẽ chém Bạch Long.
…
Sơn môn, xung quanh cầu nhỏ tụ tập mười mấy tên đệ tử, khách hành hương, phía trước bọn hắn là một hàng võ phu, cầm đầu chính là Mạnh Thu Hà, đại đệ tử Long Khởi quan trước kia.
Rời đi nhiều năm, Mạnh Thu Hà trở nên càng thêm thành thục, một bộ áo tím phú quý, trên ngón tay mang theo nhẫn xanh ngọc, eo quấn đai lưng gấm ngọc, chân mang giày da chồn Khúc Vân, hết sức có khí phái quyền quý.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Long trước cầu nhỏ, mặt không biểu tình.
Bạch Long bị rất nhiều người vây quanh, mảy may không e sợ, bây giờ nó đã dài ba mét, được cho là một con rắn to, nhưng nó có tiếng hiền lành, tất cả mọi người không sợ nó, thậm chí cảm thấy cho nó không có một chút uy hiếp.
Mạnh Thu Sương đẩy các đệ tử ra đi tới, nàng nhìn chằm chằm Mạnh Thu Hà, nói:
- Nhị ca, ngươi có ý gì?
Mạnh Thu Hà vuốt vuốt ban chỉ trên tay, nói:
- Không có ý gì, chỉ muốn thử thực lực Trường Sinh đạo trưởng một chút, trước kia ở đạo quan, vẫn muốn luận bàn cùng hắn, nhưng đều bị từ chối, hôm nay dù sao cũng nên đáp ứng?
Mạnh Thu Sương cau mày nói:
- Đã là luận bàn, vì sao dẫn người, vì sao muốn uy hiếp?
Mạnh Thu Hà rút ra một cây chủy thủ từ bên hông, nói:
- Tiểu muội, đừng hỏi nữa, bây giờ ngươi ta đã là người lạ, gọi Trường Sinh ra đây, chỉ cần đánh bại ta, ta sẽ không lại tới quấy rầy.
Sau lưng hắn có một tên thiếu niên, phong thần tuấn dật, nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, nhưng ánh mắt lộ ra lòng dạ rất sâu, hắn mở miệng cười nói:
- Nhanh lên đi, bản điện hạ đã đợi không kịp.
Mạnh Thu Hà cắn răng, nhắm dao găm ngay Bạch Long, chuẩn bị đâm tới.
- Ta đã tới.
Một tiếng hô nhẹ nhàng truyền đến, các đệ tử tránh ra, chỉ thấy Khương Trường Sinh dạo chơi đi tới, nhóm khách hành hương kinh hô.
- Hắn là Trường Sinh đạo trưởng?
- Thật anh tuấn.
- Khí chất này, chẳng lẽ thật sự là tiên thần?
- Ngay cả phất trần trong tay hắn đều khác biệt với các đạo nhân khác, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm.
Hình ảnh Khương Trường Sinh cực kỳ xuất chúng, nhất là sau khi đột phá tới Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ năm, khí tức gần như hòa làm một thể cùng thiên địa tự nhiên, hạo nhiên thiên tồn.
Mạnh Thu Hà thu tay lại, nhìn về phía Khương Trường Sinh, tầm mắt tràn ngập tính xâm lược.
Thiếu niên phía sau cũng đang quan sát tỉ mỉ Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh sở dĩ tự mình đi ra là bởi vì vị thiếu niên này, hắn vậy mà vô cùng gần Thông Thiên cảnh, chân khí còn cường đại hơn Hoa Kiếm Tâm, các đệ tử Long Khởi quan tuyệt không phải đối thủ của hắn.
Lúc này mới bao nhiêu tuổi?
Khương Trường Sinh cũng hoài nghi thiếu niên này đang tu tiên.
Mạnh Thu Hà mở lời:
- Trường Sinh, tới đi, để ta kiến thức một chút thực lực của ngươi.
Hắn triển khai tư thế, hai tay nắm chặt thành quyền, hiện lên tư thái ác hổ há mồm, hai chân kéo ra, vững như bàn thạch.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, thầm nghĩ:
- Vị sư huynh này vậy mà thành tuyệt đỉnh cao thủ, xem ra kỳ ngộ không nhỏ, đáng tiếc, vẫn là công phu mèo quào.
Mạnh Thu Hà bước ra một bước xa vọt tới trước mặt Khương Trường Sinh, nhanh đến người đứng xem đều theo không kịp.
Ầm!
Hắn tung một quyền đánh trúng lồng ngực Khương Trường Sinh, nhưng Khương Trường Sinh không hề động một chút, chẳng qua là đạo bào tung bay.
Mạnh Thu Hà trừng to mắt, mặt lộ vẻ vẻ không thể tin được, hắn cắn răng, đem toàn thân chân khí rót vào cánh tay phải, mong muốn cưỡng chế Khương Trường Sinh, nhưng vẫn vô dụng.
Đúng lúc này, tên thiếu niên kia đột nhiên động.
- Trường Sinh đạo trưởng thật sự lợi hại, không ngại ta giúp hắn một tay chứ!
Thiếu niên đi vào sau lưng Mạnh Thu Hà, mang theo nụ cười trêu tức, khiêu khích, hắn nâng lên tay phải, ấn trên bờ vai Mạnh Thu Hà, chân khí sục sôi bùng nổ, Mạnh Thu Hà chấn động tinh thần.
Chân khí hai người cùng nhau trùng kích tới Khương Trường Sinh, Nhưng bước chân Khương Trường Sinh kiên cố như rễ cây.
Hai người động dung.
- Làm sao có thể!
Thiếu niên âm thầm kinh hãi, hắn biết rõ thực lực của mình, tuyệt đỉnh cao thủ bình thường trong tay hắn không kiên trì được ba chiêu, hắn dựa vào là nội công mạnh mẽ.
Mạnh Thu Hà biết được thực lực của thiếu niên sau lưng, nguyên lai tưởng rằng thiếu niên ra tay, rất chắc chắn thắng, không nghĩ tới hai người hợp lại đều không được.