Chương 600: Phụ tử tranh đấu, lựa chọn sau khi chết (2)
Sắc mặt Khương Triệt càng thêm khó coi.
- Trẫm phải chết, nhưng muốn lôi kéo Ngọc phi cùng chết, như thế này ngài lại có thể chuyên tâm truy đuổi Trường Sinh.
Khương Khánh bình tĩnh nói:
- Phụ hoàng, trẫm kiếp này ngỗ nghịch ngài hai chuyện, Ngọc phi chính là dị tộc, mặc dù nàng một lòng say mê ngài, nhưng chủng tộc sau lưng nàng thì sao, nàng có thể hiệu lệnh tộc nhân tìm kiếm được liệu cho ngài, đủ để thấy địa vị của nàng không thấp, chủng tộc nàng dựa vào cái gì vô tư kính dâng ngài?
Khương Triệt nói:
- Đây là chuyện giữa trẫm và nàng, chớ có làm ẩu.
Khương Khánh chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười kiệt ngạo nhất trong đời, như là hùng sư tuổi xế chiều đi về hướng mạt lộ, hắn thấp giọng nói:
- Phụ hoàng, trẫm chính là muốn giết nàng, nhìn một chút ngài làm sao bảo hộ nàng, là hiện tại động thủ giết trẫm, phụ tử hung tàn, để tổ tông không vừa lòng, hay ngài có năng lực để người Tông Cung ngăn cản Bạch Y vệ của trẫm?
Hắn đứng dậy, quay người run run rẩy rẩy rời đi.
Khương Triệt nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, trong lòng phẫn nộ, lại có chút vui mừng.
Giờ khắc này, Khương Triệt đột nhiên cảm thấy mình nhường ngôi quá muộn.
Đợi Khương Khánh rời đi, Khương Triệt mới vừa lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi tính toán quả thật không tệ, nhưng phán đoán của người không đủ, không cần dựa vào lão tổ, Bạch Y vệ cũng không làm gì được trẫm.
Màn đêm buông xuống.
Cơ Võ Quân, Bạch Kỳ từ bên ngoài đình viện đi tới.
Bạch Kỳ bước nhanh đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, nói:
- Chủ nhân, Tông Cung xảy ra chuyện, Bạch Y vệ vậy mà chui vào Tông Cung muốn giết vị Ngọc phi kia, vậy mà toàn bộ đều không phải là đối thủ của Thái Thượng Thiên Tử, chậc chậc, cái tên này làm sao mạnh như thế?
Cơ Võ Quân cau mày nói:
- Hắn vậy mà đã đi đến Càn Khôn cảnh, chuẩn xác mà nói, dù cho Nhất Động Thiên cũng rất khó bắt hắn, mà ta cảm giác khí tức của hắn hết sức không thích hợp.
Khương Trường Sinh không có mở mắt, nói:
- Xem ra Linh Tộc cho hắn cơ duyên không nhỏ.
Bạch Kỳ hỏi:
- Cần chúng ta ra tay sao?
Khương Trường Sinh nói:
- Không cần, ngược lại là chuyện giữa phụ tử bọn họ, sang năm, cuộc nháo kịch này sẽ kết thúc.
Khương Khánh không có ra tay với Khương Triệt, chẳng qua là một lòng muốn giết Ngọc phi, Khương Triệt cũng chỉ ngăn cản Bạch Y vệ, cũng kông có chế tạo sát lục.
Việc này thất bại, dẫn đến Khương Khánh khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh trong tẩm cung.
Khương Trường Sinh càng để ý là tuyệt học của Khương Triệt, đến cùng là tuyệt học gì có thể làm cho hắn mạnh mẽ như thế?
Sang năm tìm cơ hội hỏi một chút.
Khương Trường Sinh yên lặng quyết định.
Cuộc nháo kịch này bị Bạch Y vệ che giấu đi, cũng không có truyền ra, chỉ có số ít người biết được, nhưng cũng không dám nói.
Năm mới đến, Thái Tử Khương Lưu đăng cơ, đổi niên hiệu thành Duyên Nguyên.
Duyên Nguyên năm thứ nhất.
Thiên Tử mới đăng cơ.
Phiên vương, quân vương các nước chư hầu thiên hạ dồn dập tới triều bái.
Khương Lưu cũng không phải trưởng tử, trước mắt vẫn tính tráng niên, vừa đăng cơ đã động thủ động cước, trước đến đỡ thượng bên trong Mạc phủ trước kia nuôi nấng mình người vị, đưa vào từng cơ cấu quyền lực, dẫn đến Kinh Thành lâm vào bên trong mấy tháng rung chuyển.
Tháng năm.
Trong tẩm cung, Thiên Tử gặp mặt Khương Khánh một lần cuối.
Khương Khánh hư nhược gian nan mở mắt, nhìn Thiên Tử mình tự lựa chọn, mở lời:
- Lưu nhi... Nhất định phải diệt trừ Ngọc phi, nàng và chủng tộc của nàng... Sẽ mang đến vận rủi cho Đại Cảnh....
Thiên tử Khương Lưu yên lặng không nói.
Khương Khánh đã thần trí không rõ, bắt đầu lặp lại câu nói này, cho đến khi triệt để mất hết sinh cơ.
Khương Lưu thầm nói:
- Cần gì chứ, trẫm cũng không có công phu đi đấu cùng Hoàng gia gia, ngược lại ở kinh thành, trời sập xuống có tổ tông chịu thay.
Vào đêm.
Khương Khánh mở to mắt, phát hiện mình phiêu phù trong ở rừng núi, ánh trăng rơi xuống, hắn quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh, dọa đến toàn thân hắn run lên, vội vàng hành lễ:
- Tổ tông.
Chính là Khương Trường Sinh.
Sau khi Khương Khánh chết, Khương Trường Sinh bắt được linh hồn hắn trước khi rời đi đưa đến trong núi rừng không người.
Khương Trường Sinh mở lời:
- Ngươi đã thọ hết chết già, nể tình ngươi ta có duyên phận huyết mạch ở kiếp này, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là thuận theo tự nhiên, chờ đợi luân hồi đầu thai, hai là trở thành quỷ sai của ta, chấp chưởng trật tự luân hồi một phương, bất quá sau này người sẽ vĩnh viễn không cách nào trở thành người, chỉ có thể là quỷ sai.
Nghe vậy, Khương Khánh trừng to mắt, hoài nghi mình nghe lầm.
Hắn đầu tiên nhìn hồn thể của mình, xác định là thật mới lâm vào bên trong lựa chọn.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Tổ tông, xin hỏi loại lựa chọn nào tốt hơn?
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Không có càng tốt hơn, ta cũng sẽ không cưỡng cầu người, chính người chọn đi, bất quá Thiên Tử các triều đại đến nay còn chưa đầu thai, có khả năng thiên tử vận triều đầu thai càng trễ hơn một chút.
Khương Khánh mặc dù cuối cùng sinh ra mâu thuẫn cùng Khương Triệt, nhưng đối với vị lão tổ này, hắn một mực hết sức cung kính.
Khương Khánh lần nữa yên lặng.
- Đa tạ tổ tông, ta vẫn lựa chọn đầu thai đi, dù sao ta trời sinh tính tình lười nhác, nếu một mực làm quỷ sai, sợ là........
Khương Khánh cười khổ nói.
Hắn ngay cả làm thiên tử đều lười, huống chi là quỷ sai.
Không thể đầu thai, quỷ mới biết muốn làm quỷ sai bao lâu.
Hắn hồi tưởng lại trước đó giám quốc giúp Khương Triệt, hồn thể run lên.
Khương Trường Sinh gật đầu, nói:
- Vậy chúc ngươi kiếp sau xuôi gió xuôi nước.
Hắn lặng lẽ đánh vào một đạo Luân Hồi ấn ký liền tan biến tại chỗ.
Khương Khánh sững sờ ở tại chỗ, chẳng biết tại sao, trong lòng có chút hối hận, nhưng hắn hiểu được, vô luận chọn như thế nào đều sẽ hối hận.
Lúc này, một cỗ lực lượng kỳ dị lôi kéo hắn bay về phía bầu trời, hắn không chịu khống chế.
Một bên khác, Khương Trường Sinh dưới Địa Linh thụ phía xa thì bắt đầu quan sát, muốn nhìn linh hồn thiên tử vận triều sau khi chết sẽ đi đâu.