Chương 67: Thần Tâm cảnh, Diệu Tông pháp tướng (1)
Khương Trường Sinh cảm nhận được chân khí của hắn, rất lại gần Thông Thiên cảnh, nhưng cũng chỉ là lại gần.
Không đến mười hơi thời gian, tất cả mấy trăm tên binh sĩ trong ngoài cung viện đều chết thảm, trên người đều cắm đầy binh khí của riêng mình, áo giáp của Hồng Liệt bị đâm xuyên, máu me khắp người, dựa vào thành cung, nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, há mồm thở dốc.
Hắn không thể đào thoát, ở trước mặt đỉnh đầu hắn, hai bên trái phải đều treo đao kiếm.
Trong mắt của hắn tràn đầy sợ hãi.
Võ công của người này như thế nào cao như thế?
Hắn chưa bao giờ thấy qua võ học như vậy, quá kinh khủng.
Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên:
- Ta nói qua, ngươi sẽ chết rất thảm.
Vừa dứt lời, tiếng kêu thảm thiết của Hồng Liệt vang lên, nương theo âm thanh lưỡi đao đâm vào thân thể, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Khương Trường Sinh quay người, nhấc Khương Càn lên, đang muốn đi về phía Hoàng hậu nương nương, một giọng nói truyền đến:
- Võ công của các hạ thật sự tà môn, bất quá ngươi cũng không thể mang thái tử điện hạ đi.
Chỉ thấy Ách Nạn song phật chạy nhanh đến từ trên mái hiên một tòa cung điện, cấp tốc rơi vào trong viện, hai người bày ra tư thế tác chiến.
Khương Trường Sinh bỏ qua bọn hắn, nhìn về phía Hoàng hậu nương nương, nói:
- Đi thôi, ta mang ngươi ra ngoài, miễn cho ngươi chết ở trong cung.
Hoàng hậu nương nương hít sâu một hơi, nói:
- Hồng Liệt đã chết, đám thủ hạ của Thất điện hạ tất sẽ không hại bản cung, bọn hắn biết chừng mực, ngươi mang theo Thái Tử đi thôi, xin tiền bối bảo đảm hắn chu toàn, xin nhờ.
Ách Vận phật nghe xong, lập tức phóng tới Khương Trường Sinh, thân như quỷ mị, nhanh đến mắt trần khó tìm.
Khương Trường Sinh quay người đá ra một cước, dùng tốc độ nhanh hơn đạp trúng Ách Vận phật, thuận thế đạp hắn trên mặt đất, phiến đá phá toái, bùn đất sụp đổ, Ách Vận phật há to mồm, miệng phun máu tươi, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương cùng Nan Vận phật cũng đều bị kinh động.
Chân phải Khương Trường Sinh đạp Ách Vận phật, tay trái dẫn theo Khương Càn hư nhược, nhìn về phía Nan Vận phật xa xa, nói:
- Đại Thừa long lâu chẳng lẽ không có cao thủ mạnh hơn Thông Thiên cảnh sao?
Bá đạo!
Thực lực thật đáng sợ.
Nan Vận phật nhíu mày, hắn biết rõ thực lực Ách Vận phật, lại bị đối phương tung một cước bắt lại, hắn tuyệt không phải đối thủ của đối phương.
Tâm tư như điện, sau khi nghĩ thông suốt, hắn trầm giọng nói:
- Các hạ đúng là cao thủ Thần Tâm cảnh, bất quá dù cho là Thần Tâm cảnh, đắc tội Đại Thừa long lâu cũng không có kết cục tốt.
Thần Tâm cảnh?
Đó là cảnh giới gì?
Trong lòng Khương Trường Sinh kinh ngạc, chẳng lẽ ở giữa Thông Thiên và Thần nhân còn cách một Thần Tâm cảnh?
Nghe ý đối phương, dù cho Thần Tâm cảnh, Đại Thừa long lâu cũng có năng lực bắt lại.
Khương Trường Sinh khinh miệt cười nói:
- Ta sẽ ở Cổ Hãn chờ Đại Thừa long lâu đến, đến mức ta ở nơi nào trong Cổ Hãn liền xem Đại Thừa long lâu các ngươi có năng lực tìm tới ta hay không.
Chân phải của hắn đi theo dùng sức, đánh gãy gân cốt Ách Vận phật, để Ách Vận phật phát ra tiếng kêu thê lương, theo đó ngất đi.
Nan Vận phật thấy thế trừng to hai mắt muốn nứt, cực hận Khương Trường Sinh, nhưng lại không dám tùy tiện ra tay.
Khương Trường Sinh dùng tay phải nhấc lên Ách Vận phật đã phế đi, hắn đang muốn rời khỏi, đột nhiên cảm nhận được cái gì.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng thành cung có lần lượt từng bóng người xuất hiện, hết thảy mười ba người, bao vây Khương Trường Sinh, mười ba người từng người mang theo mũ rộng vành, cách ăn mặc thích khách, y phục thậm chí có chút cũ nát, nhưng trong tay bọn hắn đều cầm đao kiếm, sát khí tràn trề.
Mười ba vị Thông Thiên cảnh, tăng thêm Ách Vận song phật chính là mười lăm vị Thông Thiên cảnh.
Khương Trường Sinh cố ý chờ bọn hắn hiện thân, trong lòng cảm khái, khá lắm, trước kia một vị Thông Thiên cảnh đều khó mà nhìn thấy, sau khi Thất hoàng tử khởi thế, Đại Thừa long lâu không ngờ lại điều động mười lăm vị Thông Thiên cảnh đến đây, nội tình Đại Thừa long lâu xác thực đáng sợ, trách không được Khương Uyên không thể không cúi đầu, vứt bỏ hắn, đến đỡ Thất hoàng tử.
Một nữ thích khách cầm đầu trầm giọng nói:
- Các hạ, buông xuống Thái Tử, chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Khương Trường Sinh trêu tức hỏi:
- Các ngươi là muốn hắn chết, hay là muốn cứu hắn?
Mười ba người yên lặng.
Khương Trường Sinh đột nhiên nhấc kiếm, đạp một thanh kiếm trên mặt đất bay lên, theo đó thả người vọt lên, đạp kiếm rời khỏi, mười ba vị thích khách và Nan Vận phật vừa phản ứng lại, hắn đã đi xa, tiếng cười khàn khàn vang vọng phía dưới bầu trời:
- Sinh tử của hắn vẫn để cho ta quyết định đi.
Mười ba vị thích khách Thông Thiên cảnh lập tức đuổi theo, nhưng bọn hắn nào có thể đuổi kịp Khương Trường Sinh ngự kiếm phi hành.
Nan Vận phật nhìn về phía Hoàng hậu nương nương, trầm giọng nói:
- Thỉnh Hoàng hậu nương nương hồi cung, hôm nay nội cung không thể thiếu sát lục, nhưng chớ để Hoàng hậu nương nương bị dọa.
Vẻ mặt Hoàng hậu nương nương không thay đổi gật đầu, quay người về cung.
Khương Trường Sinh lưu lại vài vòng trên biển mây, xác định Nan Vận phật sẽ không hại Hoàng hậu nương nương mới rời khỏi.
Mười lăm vị Thông Thiên cảnh căn bản không phải đối thủ của hắn, hắn chẳng qua không muốn đánh cỏ động rắn, hiện tại giết, Đại Thừa long lâu tất sẽ phái tới đội hình mạnh hơn, ngược lại không ổn, mà tạm giữ lại tính mệnh Nan Vận phật còn có thể làm nhân chứng, hắn nhìn thấy Tiểu Ngụy Vương xuất sinh, hắn có khả năng đảm bảo Tiểu Ngụy Vương tuyệt đối không có bị đánh tráo.