Chương 70: Ta làm Lý Thế Dân, ngươi làm Lý Nguyên Bá (2)
Hồng Liệt phản loạn, thê thảm bị cao thủ thần bí tru diệt, Thái Tử, Nhị hoàng tử mất tích.
Này từng cọc từng cọc sự kiện to lớn truyền khắp Kinh Thành, truyền khắp khắp thiên hạ, khiến cho bách tính thiên hạ lo lắng vị trí thái tử có thể dẫn tới nội loạn hay không, hoàng đế nghe đến việc này cũng lập tức gấp gáp trở về.
Hoàng đế trở về, Kinh Thành tiến hành mấy lần điều tra lớn, bao gồm cả Long Khởi quan, nhưng lúc này đã qua mấy tháng, Vong Trần đã gỡ xuống vải bố trên mặt, mặt mũi tràn đầy vết sẹo, hắn mấy tháng qua tiêu gầy hốc hác, yết hầu bởi vì trọng thương cũng biến thành khàn giọng, ăn mặc đạo bào, hoàn toàn là một đạo sĩ xấu xí, căn bản không dính dáng gì đến Thái Tử.
Trần Lễ nửa đường cũng bái phỏng qua Khương Trường Sinh, cảm thán cao thủ thần bí mạnh mẽ, không ngờ lại có thể tru diệt Hồng Liệt, Hồng Liệt là có mười vạn thiết kỵ nha.
Cứ như vậy, Long Khởi quan nhiều thêm một vị đạo sĩ không đáng chú ý, tên là Vong Trần, trong ngày thường quét dọn phòng cho đạo trưởng, cũng đi theo Mạnh Thu Sương và các đệ tử tu đạo, tĩnh dưỡng thể xác tinh thần.
Trong ngày thường có Vong Trần, Bạch Long, Khương Trường Sinh cũng không cần chiếu cố Bình An, sau khi tu luyện, hắn thử sáng tạo một bộ công pháp thấp phiên bản tu tiên, để Vong Trần thử tu luyện, kết quả Vong Trần kém chút bị linh khí chèn no bạo kinh mạch, dọa Khương Trường Sinh không thể không một lần nữa cải tạo.
Một năm này cứ đi qua như vậy.
Khai Nguyên năm ba mươi mốt, hoàng đế lập Thất hoàng tử làm thái tử, thiên hạ kinh hãi, các hoàng tử đều không dám có ý kiến, Khương Dự duy nhất có uy hiếp đối với Thất hoàng tử còn đang ở biên cảnh chống lại Cổ Hãn, thay hoàng đế thu thập cục diện rối rắm.
Tháng ngày của Khương Trường Sinh trở nên thanh nhàn, xác định Hoàng hậu nương nương không sao, hắn ở trong quan an tâm tu luyện.
Khai Nguyên năm ba mươi hai, Tiểu Ngụy Vương ba tuổi, Hoa Kiếm Tâm và một đám tôi tớ mang theo hắn đến Long Khởi quan, cũng chính là từ một ngày này, Tiểu Ngụy Vương mỗi tuần sẽ đến Long Khởi quan ba ngày, để Khương Trường Sinh dạy bảo võ học.
Vạn Lý, Minh Nguyệt xem như một nữa đồ đệ của Khương Trường Sinh đều đã thành tựu cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng bọn hắn không thích xuống núi, lúc rảnh rỗi cũng sẽ giúp Khương Trường Sinh chiếu cố Tiểu Ngụy Vương, Bình An.
Khai Nguyên năm ba mươi ba, Bắc Cương Đại Cảnh bị Cổ Hãn công phá, quân tình như lửa, Đại Cảnh triệt để lâm vào trong chiến loạn, dân chúng giống như lại thấy cái bóng của loạn thế, mà lại lần này không phải nội chiến trên đất Đại Cảnh, chính là ngoại tộc xâm lấn.
Rất nhiều bách tính dân gian đều đang mắng hoàng đế, nếu không phải hoàng đế nhất định phải đánh Cổ Hãn, làm sao đến mức này.
Mùa thu đến, trong đình viện Long Khởi quan.
Địa Linh thụ đã cao hơn nhà lầu, lá rụng dồn dập, trên cây quấn quanh một đầu đại bạch xà, thân thể đã to như cái đùi của người lớn, không biết nó dài bao nhiêu, dưới cây có mấy người đang ngồi.
Khương Trường Sinh đang đang kể chuyện cũ, Tiểu Ngụy Vương, Bình An, Vạn Lý, Minh Nguyệt đang ngồi nghe, Vong Trần thì đang ở quét rác.
- Quân Nguyên vây quanh sườn núi, thừa tướng cõng hoàng đế thiếu niên Triệu Bính khi đó tám tuổi nhảy xuống biển, mười vạn quân dân đi theo nhảy biển đền nợ nước, đến tận đây vẽ lên dấu chấm tròn trong lịch sử Tống triều, cái này là chuyện xưa của Tống triều.
Khương Trường Sinh kể xong, lộ ra nụ cười, cuối cùng kể xong, thật mệt mỏi.
Nửa năm trước, hắn bắt đầu kể cho Tiểu Ngụy Vương một chút về chuyện xưa của các quân vương Hoa Hạ cổ đại, sau này dẫn tới Vạn Lý, Minh Nguyệt cùng một chỗ nghe.
Tiểu Ngụy Vương ăn mặc cẩm y phú quý, ngũ quan đẹp đẽ, tướng mạo cực kỳ xuất chúng, nhất là cái bớt giữa mi tâm, tựa như con mắt thứ ba, làm cho không người nào có thể xem nhẹ, Bình An ngồi ở bên cạnh hắn, tóc rối bời, đạo bào cũng có chút ngổn ngang, hình ảnh khí chất của hai người khác biệt cực lớn.
Bình An thiên sinh tàn khuyết, Vong Trần, Minh Nguyệt mỗi lần giúp hắn chảy tốt tóc, chỉnh sửa y phục, nhưng hắn ham chơi, rất nhanh sẽ làm loạn, làm bẩn.
Hắn mặc dù ngốc, nhưng hắn trời sinh khí lực lớn, hắn bốn tuổi đã có thể nhấc Vong Trần đang ngủ lên, lúc ấy làm cho Vong Trần sợ hãi.
Ai nói Tiểu Ngụy Vương là Kim Sí Đại Bằng Điểu chuyển thế, tiểu tử ngốc này mới đúng nè.
Tiểu Ngụy Vương đưa hai tay chống đỡ cái cằm, chậc lưỡi nói:
- Chuyện xưa Tống triều không dễ nghe, ta vẫn ưa thích Đường triều, ta muốn làm Thiên Khả Hãn, ta muốn san bằng Cổ Hãn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Bình An, vỗ bả vai của Bình An, cười nói:
- Bình An, sau này ta làm Lý Thế Dân, ngươi làm Lý Nguyên Bá, huynh đệ chúng ta hai người cùng một chỗ tung hoành thiên hạ.
Hắn bốn tuổi nói chuyện như hài tử tám chín tuổi, mồm miệng rõ ràng, mà lại hết sức ăn khớp, lộ ra mười phần lanh lợi.
Bình An ôm lấy hắn, hung hăng cọ mặt hắn, cười hắc hắc nói:
- Tốt tốt tốt, Lý Thế Dân, Lý Nguyên Bá...
Hai tiểu tử này từ khi biết nhau liền rất thân cận, có lẽ là tuổi tác tương tự, quan hệ của hai người cực tốt, còn cùng một chỗ đánh nhau với mấy đệ tử tuổi nhỏ khác trong quan, có Bình An ở bên, Tiểu Ngụy Vương chưa từng ăn thiệt thòi qua.
Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Lý Thế Dân xác thực sáng tạo ra công tích vĩ đại, được cho là thiên cổ nhất đế, nhưng biến Huyền Võ môn là chỗ bẩn hắn rửa không sạch, giết huynh bức cha, tuyệt không quá tốt.