Nhìn bóng lưng của anh, Tang Trĩ chần chờ mấy giây. Vốn muốn nằm sấp lên lưng nhưng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhanh chóng thu tay về nghiêm túc nói: “Anh không thể cõng em.”
Nghe cô nói, Đoàn Gia Hứa quay đầu lại, “Cõng cũng không cho nữa sao?”
Tang Trĩ gật đầu, phối hợp nói: “Bác sĩ nói anh trong vòng ba tháng, không được vận động mạnh.”
Đoàn Gia Hứa thoáng sững sờ, cong môi: “Say thành thế này mà vẫn nhớ kỹ vậy cơ à?”
Phảng phất không nghe thấy lời anh nói, Tang Trĩ không còn phản ứng gì thêm, chỉ là thấp mắt, bẻ ngón tay chậm chạp đếm số, “Anh phẫu thuật vào tháng mười một. Vậy là tháng mười hai, tháng mười ba, mười bốn…”
“Không đúng.” Cảm thấy có chỗ không đúng, Tang Trĩ nhíu mày lại, “Mười hai, mười ba…”
“…” Đoàn Gia Hứa không nhịn được mà phì cười thành tiếng, “Mười hai, một.”
Tang Trĩ lúc bấy giờ mới nhìn về phía anh. Đầu óc cô loạn thành một mảng, không hiểu vì sao lại từ mười hai nhảy đến số một, do dự hỏi, “Vậy, vậy là mấy tháng thế ạ… Anh ơi, anh đếm giúp em với.”
“Ba tháng.”
Tang Trĩ ‘vâng’ một tiếng, cũng không cảm thấy có chỗ nào vô lý. Cô dùng sức đứng dậy quẹt mũi hỏi: “Ba tháng… vậy anh có thể cõng em được chưa?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Có thể.”
Không chờ được Tang Trĩ nằm sấp trên lưng anh, mà lại nghe thấy giọng nói của cô vang lên, “Nhưng em hơn bốn mươi kí…” Nói rồi, Tang Trĩ lại bắt đầu khóc, tựa như sụp đổ, “Em tới hơn bốn mươi kí…”
“…”
“Còn nữa,” Cô cụp mắt, vẻ mặt ngây dại, tiếng khóc càng thêm bi thảm tha thiết, “Em còn không có ngực,…em không có ngực, huhuhu,…em không có….”
Đoàn Gia Hứa ngồi xổm trên mặt đất. Không ngờ lại nghe thấy những lời như vậy, anh run rẩy mấy giây, sau đó bị cô làm cho cười không ngừng. Lồng ngực anh phập phồng, cười đến thở không nổi, giọng nói cũng lạc mất.
“Nói gì vậy chứ?”
“Vì sao anh lại cười em?” Tang Trĩ lách tách rơi nước mắt, chỉ vào anh, vô cùng không vui nói, “Anh cũng không có, thế thì tại sao lại cười em?”
“Ừm, tôi cũng không có.” Ý cười trên mặt Đoàn Gia Hứa thu lại mấy phần, “Vậy nên hai chúng ta an ủi lẫn nhau, được không?”
“…” Tang Trĩ lập tức im bặt tiếng khóc, dường như đã tìm thấy đồng minh, cam tâm tình nguyện nằm úp sấp trên lưng anh, “Vậy, vậy anh cũng đừng…đừng quá đau lòng nữa.”
Đoàn Gia Hứa đứng dậy, nín cười nói: “Ừm, không đau lòng.”
Tang Trĩ dùng cổ tay lau nước mắt: “Anh ơi, nếu một lát em lại nôn ra nữa thì làm thế nào bây giờ.”
Đoàn Gia Hứa cầm lấy áo bẩn ném vào thùng rác bên cạnh, nhìn chung quanh một vòng, ấm giọng dỗ dành: “Khi nào em muốn nôn thì nói với tôi một tiếng.”
Cô nấc một cái: “Vậy em không nhịn được thì phải làm sao ạ?”
“Không nhịn được thì thôi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Chỉ cần đừng nôn trên đầu tôi là được.”
Tang Trĩ chỉ ‘vâng’ rồi không nói thêm gì nữa.
Sợ cô ngồi xe sẽ không thấy thoải mái nên Đoàn Gia Hứa không cõng cô lên xe, mà đi về phía hướng trường đại học Nghi Hà. Anh thuận miệng hỏi: “Ngày mai phải lên máy bay rồi mà sao hôm nay còn uống rượu thế này?”
Tang Trĩ tựa cằm lên vai anh, thấp giọng đáp: “Em không vui.”
“…”
Cô vừa nói tới lại nghẹn ngào muốn khóc, rầu rĩ lên tiếng: “Chích Chích không vui.”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô: “Sao Chích Chích lại không vui?”
Tang Trĩ không trả lời.
Đoàn Gia Hứa dời mắt đi nhìn về phía trước. Trong ánh sáng mờ ảo của đêm đông, nét mặt anh hư ảo không rõ: “Vì người mà Chích Chích thích kia sao?”
Tang Trĩ lại cọ cọ nước mặt, ‘vâng’ một tiếng.
“Không thể nói là ai à?”
“Ừm.”
“Vậy em miêu tả cho tôi hình dung xem nào,” Giọng nói của Đoàn Gia Hứa lại rất bình tĩnh, “Người này là dạng người gì, tính cách có ổn không, đối với em có tốt không.”
Tang Trĩ ngẩng đầu lên nhìn gò má anh. Một hồi sau cô lại ngoẹo đầu, khó khăn phun ra một chữ: “Nam…Nam…”
Mãi mà vẫn không thể nói hết được mấy chữ kế tiếp.
“Nam gì cơ?” Đoàn Gia Hứa hói, “Nam thần à?”
Tang Trĩ lắc đầu, phun ra từng chữ một: “Nam, nam hồ ly tinh.”
Đoàn Gia Hứa: “…”
Hình dung gì thế này không biết
“Con người rất tốt, đối với em cũng tốt lắm.” Cảm xúc từ đáy lòng Tang Trĩ lại thấp xuống, nghẹn ngào thành tiếng: “Nhưng anh ấy đối xử với ai cũng tốt cả, anh ấy đối với ai cũng tốt hết…”
“…”
Nói đến đây Tang Trĩ đột nhiên tức giận, giọng nói trong nháy mắt cũng cất cao, vừa khóc vừa la: “Máy Điều Hoà Trung Tâm!!!”(*)
(*) máy điều hòa trung tâm, là cụm từ ví những người có khả năng lan tỏa sự ấm áp, thoải mái, điều hòa bầu không khí chung, giống chức năng của cái máy điều hòa ấy. Nó cũng chỉ những người đàn ông hay đối xử tốt với nhiều người phụ nữ cùng lúc, là người đứng giữa điều hòa mối quan hệ để bắt cá vài tay.“Tên cặn bã à?” Lần này Đoàn Gia Hứa lại không bật cười như trước, trầm mặc vài giây lại nói, “Thích đến vậy sao?”
Tang Trĩ cảm thấy thật thương tâm, vùi mặt sâu vào bờ vai anh, nước mắt lại tuôn rơi, khóc đến nổi nấc lên từng tiếng từ sâu trong cổ họng, hoàn toàn không kìm chế nổi nữa, tựa như một đứa bé khóc nấc lên.
Đoàn Gia Hứa tiếp tục hỏi: “Có thể khiến cho Chích Chích thương tâm đến thế này?”
“…”
Giọng nói của anh dịu dàng: “Vậy thì không thích nữa, được không?”
Tang Trĩ không nói gì, chỉ là vẫn mãi khóc.
Đoàn Gia Hứa cũng không lên tiếng nữa.
Anh đi vào cổng trường đại học Nghi Hà, dựa theo ấn tượng lần trước đưa Tang Trĩ về đến dưới lầu ký túc xá. Tiếng khóc của người trên lưng dần dần nhỏ lại, cho đến khi không còn tiếng vang gì nữa, dường như đã thiếp đi rồi.
Ban đêm trong trường an tĩnh lại náo nhiệt, đều là sinh viên tụ tập lui tới. Đi vào còn đường mòn đến ký túc xá, ánh đèn màu vàng ấm áp, làm nhuốm màu tuyết trắng nhỏ bé.
Dường như trong nháy mắt đó đang bước vào một thế giới khác.
An tĩnh hơn.
Tĩnh mịch đến độ có thể nghe thấy được âm thanh tuyết rơi.
Đoàn Gia Hứa đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Thấy Tang Trĩ hai mắt đã nhắm nghiền, có vẻ là khóc mệt nên mới ngủ thiếp đi, nhưng nước mắt vẫn còn vương đọng bên khóe mắt và lông mi. Ngay cả khi ngủ cũng có dáng vẻ rất khó chịu.
Đoàn Gia Hứa gọi cô: “Tang Trĩ.”
Đáp lại anh chỉ có sự trầm mặc.
Hô hấp của cô đều đặn có tiết tấu, phả vào bên cổ anh, vừa ấm áp lại nhẹ nhàng.
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chuyên chú thật lâu, đột nhiên cười lên, nói bằng giọng mũi: “Thích vậy sao?”
“…”
“Nam hồ ly tinh?”
“Vậy…,” Đoàn Gia Hứa lẩm bẩm, “Tôi thay đổi thành như thế có được không?”
Cô gái nhỏ ngủ say không chút động tĩnh, bị sự rã rời của cơ thể và bối rối kéo vào trong mộng cảnh, dù có nói gì cũng không thể nghe được.
“Rồi sau đó sẽ đối xử tốt với mỗi mình em thôi, được không?” Đoàn Gia Hứa lại nói, “Vậy thì Chích Chích của chúng ta sẽ không còn thương tâm như thế này nữa.”
“Để người khác quan tâm em, tôi vẫn không,…thật sự không chút an tâm.”
“Được không?”
“…”
“Em không đáp, tôi xem như em đã đồng ý rồi đấy nhé.”
Đoàn Gia Hứa đợi một hồi thật lâu. Khuôn mặt anh dần giãn ra, trong giọng nói ngậm lấy ý cười: “Được, vậy là Chích Chích nhà chúng ta đồng ý rồi.”
“Điều kiện của tôi cũng tạm được.” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Không tính là nghèo, dáng dấp cũng rất đẹp trai nữa. Ngoại trừ việc lớn hơn em nhiều tuổi ra.”
“Năm tôi hai mươi đã bị em nói là già, nói đi thì cũng phải ngẫm lại, bây giờ em cũng đến hai mươi rồi.” Anh nghĩ càng thấy có lý, trêu đùa, “Vậy nên bé Tiểu Tang chúng ta cũng già rồi.”
Cô gái nhỏ này được anh chăm nom nhiều năm như vậy.
Nếu như có thể gặp được một người mà cô thích, người có thể vĩnh viễn đối xử tốt với cô.
Thì đó hiển nhiên là chuyện rất tốt.
Nhưng anh sợ rằng trong quá trình ấy phải nhận lận nhiều thương tổn.
Rồi sẽ giống như đêm nay, lúc uống say vẫn không dám trút bầu tâm sự trong lòng ra.
Ngay cả khi ngủ cũng khóc.
Đoàn Gia Hứa nghĩ.
Ngoại trừ người nhà của cô ra, thì hẳn là không có ai, có thể đối xử tốt với cô hơn anh được.
“ Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho em có thể thỏa thích ăn kẹo ngọt một ngàn tệ một viên.” Đoàn Gia Hứa nói, “Rồi sau đó em sẽ tha thứ cho tôi…”
“ Cái suy nghĩ làm trâu già gặm cỏ non.”
Anh cười: “Cũng được nhỉ?”
…………
Tang Trĩ mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Đoàn Gia Hứa gọi cô dậy, hỏi cô số phòng ký túc xá là bao nhiêu, sau đó được anh cõng lên lầu. Anh nấu cho cô một ly nước mật ong, đợi cho cô uống xong.
Hình như còn gọi một cô gái sát vách đến thay quần áo giúp cô.
Sau đó Tang Trĩ leo lên giường ngủ đến quên trời quên đất. Đợi cô tỉnh dậy lần nữa đã là chuyện của sáng ngày hôm sau. Đầu cô đau nhức không thôi, ngây ngốc ngồi dậy, lập tức trở nên mờ mịt.
Hồi ức tối ngày hôm qua trong nháy mắt hiện lên.
Cô nói rất rất nhiều.
Cũng nói với anh cô có người mình thích.
Có điều cô tuy uống say nhưng miệng ngậm rất chặt, hình như không có nói lời nào không nên nói.
Nhưng.
Cô! Nôn! Lên! Người! Anh!! AAA!!
“…”
Tang Trĩ giật mạnh mấy sợi tóc, sụp đổ vùi mặt vào sâu trong chăn. Cô nâng mắt nhìn điện thoại, phát hiện Đoàn Gia Hứa gửi cho cô mấy tin nhắn trên wechat.
Cô nhếch môi mở ra xem.
Mấy người trong phòng sớm đã tỉnh dậy.
Nhìn thấy động tác của cô đều đồng loạt nhìn sang.
Uông Nhược Lan ngồi ở chỗ cô ấy ngửa đầu nhìn cô, tò mò hỏi: “Tang Trĩ này, hôm qua người đưa cậu về chính là người mà trước kia cậu kể, là bạn thân của anh hai cậu đấy sao?”
Tang Trĩ hơi ngưng lại, giương mắt: “Ừm.”
Ngu Tâm hưng phấn không thôi: “Mịa ơi, thật sự rất rất đẹp trai đấy! Trước kia cậu nói mình còn không tin chút nào, nhưng mà quả thật anh ấy mẹ nó đẹp trai quá đáng luôn đó.”
“Ôi chao, thật đấy, so sánh với bạn trai nhà mình khập khiễng như khủng long vậy.” Ninh Vi ôm tim nói, “Hôm qua lúc bọn này về ký túc xá còn tưởng rằng đi nhầm phòng nữa cơ.”
Tang Trĩ không nhịn được hỏi: “Anh ấy đi lúc nào vậy?”
“Bọn mình về khoảng mười hai giờ nhỉ?” Ninh Vi nói, “Anh ấy hình như vẫn luôn ngồi ở cạnh cậu, bọn này về thì đi liền.”
Uông Nhược Lan: “Hẳn là anh ấy sợ cậu không được thoải mái nên ở lại chăm sóc cậu đó.”
Tang Trĩ gật đầu, cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh trai số hai:【 Tôi có dặn bạn cùng phòng chín giờ gọi em dậy.】
Anh trai số hai:【 Vé máy bay đều mua xong cả rồi, thời gian cũng không thể đổi được. Chuyến đi trễ hơn thì lại không còn, em cũng ổn hơn rồi, không phải là không thể về được.】
Anh trai số hai:【 Sau khi tỉnh dậy uống nhiều nước vào, mười giờ tôi sẽ đến đón em đi ra sân bay.】
Tang Trĩ trả lời anh ‘Được’ xong thì đưa mắt nhìn đồng hồ, vừa mới hơn chín giờ. Cô vén chăn lên bắt đầu thu dọn giường, lại nói: “Đời này mình mà còn uống rượu nữa thì mình chính là chó.”
Ngu Tâm không hiêu: “Nói gì vậy.”
Tang Trĩ không nói nên lời.
Uông Nhược Lan cười tủm tỉm: “Cậu say rượu hôn anh ấy hả?”
“Sao có thể.” Tang Trĩ bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đừng nói nhảm.”
“Cậu say rượu rồi tỏ tình?”
Tang Trĩ tháo ga giường ra, lườm mấy cô ấy: “Vậy thì bây giờ chắc mình đã hóa điên rồi.”
Ninh Vi: “Vậy cuối cùng là cậu đã làm gì rồi?”
Tang Trĩ dừng động tác trên tay, xoắn xuýt nửa ngày vẫn là nói ra: “Mình nôn trên người anh ấy.”
“…”
Ký túc xá lâm vào yên tĩnh thật lâu.
Ngu Tâm ho nhẹ một tiếng: “Trách không được hôm qua mình có linh cảm không ổn.”
Uông Nhược Lan đồng tình nói: “Thầm mến này của cậu xem ra kết thúc được rồi.”
Ninh Vi: “Sao cậu lại không có chút kiên nhẫn nào thế hả.”
“Mình cũng đâu có muốn đâu.” Tang Trĩ thở hắt ra, nháy mắt trong đầu lại hiện lên cảnh tượng kia. Cô ngửi ngửi mùi hương trên ngươi mình, cau mày nói “Thôi mặc kệ đi, một lát nữa mình nói xin lỗi với anh ấy vậy.”
Ninh Vi: “Có điều hình như anh ấy nhìn cũng không hề có ý ghét bỏ gì cậu nhỉ.”
“Tính anh ấy trước giờ tốt vậy đấy, nếu mình có nôn trên đầu anh ấy, đoán chừng anh ấy cũng không tức giận đâu.” Tang Trĩ nhanh chóng xếp lại chăn mền xong thì xuống giường, “Mình tắm trước đã.”
Cô cầm quần áo mới giặt đi vào nhà vệ sinh.
Nháy mắt vào trong nhà vệ sinh ấy, Tang Trĩ có thể nghe được giọng của bạn cùng phòng nói: “Người đàn ông thiên thần.”
“…”
Tắm rửa xong, Tang Trĩ cầm máy sấy hong khô tóc. Vì uống rượu nên trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm.
Tang Trĩ nhanh chóng trang điểm đơn giản rồi lấy vali ra bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô cũng không muốn đem nhiều đồ về cho lắm, trừ laptop và mấy cuốn sách ra, cô còn mang theo ga giường, mấy cái khác thì không có ý định mang về.
Chưa đầy chục phút đã thu dọn xong.
Thời gian vừa vặn gần đến mười giờ. Tang Trĩ nói tạm biệt với bạn cùng phòng rồi kéo vali đi xuống tầng trệt ký túc xá.
Bởi vì lúc này đang là kỳ nghỉ nên xe có thể đi vào trong trường học.
Vừa ra khỏi ký túc xá Tang Trĩ đã có thể nhìn thấy xe của Đoàn Gia Hứa. Cô lề mề chậm chạp đi qua, tự hỏi nên phối hợp xin lỗi anh như thế nào cho phù hợp.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng xuống xe, đi tới giúp cô kéo vali hành lý.
Tang Trĩ không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừm’, “Buổi sáng tốt lành.”
Cô không trả lời lại, định vào trong xe rồi sẽ nói lời xin lỗi với anh, trực tiếp đi thẳng đến ghế phụ. Đoàn Gia Hứa đem vali của cô bỏ vào cốp sau xe nên lên trễ hơn cô một tí.
Nghe được âm thanh cửa xe đóng lại, Tang Trĩ nhìn sang ấp a ấp úng nói: “Hôm qua em uống rượu khá nhiều, không dễ chịu lắm…”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô: “Ừ.”
“Vậy nên em mới nhịn không được,” Tang Trĩ có chút khó khăn mở miệng, cúi đầu, “Không cẩn thận nôn lên trên người anh, rất ghê đúng không ạ…Xin lỗi anh nhiều.”
Anh không để tâm đến, “Không sao cả.”
Lời vừa dứt Tang Trĩ liền cảm nhận được anh ghé sát lại. Hô hấp cô thoáng chốc ngừng lại, mơ màng không hiểu, vô thức nâng mắt lên vừa lúc chạm vào ánh mắt của anh.
Đoàn Gia Hứa cụp mắt, yên lặng nhìn cô, đột nhiên cười rộ lên. Thân thể anh sát lại gần, tay đưa về phía gò má của cô, sau đó kéo lấy sợi dây an toàn bên cạnh cô.
Nhưng lại không rút tay về mà để yên ở đấy mấy giây.
“Sao vậy ạ?” Bị anh nhìn như vậy Tang Trĩ lại không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên, dời mắt, “Á, em quên cài lại…”
Đoàn Gia Hứa cài cho cô, đôi mắt không động mà vẫn nhìn cô chuyên chú. Đào hoa trong đôi mắt không hề che giấu, thâm thúy lại đa tình, mang theo một chút quyến rũ.
Khóe mắt liếc nhìn có thể cảm nhận được anh vẫn còn đang nhìn cô, Tang Trĩ nhịn không được nói: “Anh làm gì vậy?”
Đoàn Gia Hứa chậm rãi ngồi lại chỗ mình, cúi đầu tự cài dây an toàn, trong giọng nói mang theo nụ cười thản nhiên: “Không có gì.”
Tang Trĩ nghi ngờ đáp: “Vâng.”
Xe khởi động.
Tang Trĩ nhìn thoáng qua anh, cảm thấy cứ có chỗ nào kỳ quái, nhưng cô lại không nhìn ra được là chỗ nào. Cô gãi gãi đầu, không còn để tâm đến nữa, tròn mắt nhìn thời gian mình đặt vé: “Hai rưỡi lên máy bay, bây giờ đến sân bay luôn ạ?”
“Đi ăn cơm trước đã.” Đoàn Gia Hứa nói, “Ăn xong hãy đến sân bay sau.”
Nghĩ đến lần quay về này ước chừng cũng phải một tháng, Tang Trĩ do dự một lúc vẫn hỏi, “Anh ơi, anh định đón năm mới như thế nào vậy?”
“Ở nhà xem tiết mục cuối năm,” Đoàn Gia Hứa hơi suy tư, “Sau đó chờ bé Tiểu Tang nhắn tin chúc mừng.”
“…”
Sao nghe thê thảm vậy chứ.
“Chỉ là,” Tang Trĩ mấp máy môi, cân nhắc cách dùng từ, “Anh năm nay cũng,…ừm thì hai mươi sáu tuổi. Hẳn là anh cũng nên có bạn gái đi, thời gian rảnh cũng có thể….”
“Bạn gái ở đâu ra?” Vừa lúc đèn đỏ, Đoàn Gia Hứa dừng xe lại, miễn cưỡng nói, “Bé Tiểu Tang giới thiệu cho anh một người đi.”
Tang Trĩ hiểu không thấu: “Em giới thiệu cho anh gì chứ, người em biết đều lớn như em cả.”
Nghe Tang Trĩ nói thế, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng đảo qua. Anh cười rộ lên, ánh mắt dịu dàng đến mập mờ: “ Lớn như em này?”
Phỏng chừng tiếp theo liền nói là ‘Vậy quên đi, đám bạn nhỏ của em đó.’
Tang Trĩ có thể đoán được tất, cô giật giật khóe môi, trầm mặt gật đầu.
Yên lặng mấy giây, đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa cong lên, kéo dài từ ‘a’ rồi cười thành tiếng.
Vừa lúc, đèn xanh sáng lên, anh dời tầm mắt. Đồng thời lúc xe được khởi động, Tang Trĩ nghe thấ2y anh thốt lên hai chữ, nhỏ giọng nhẹ nhàng, như có như không.
“Cũng được.”