Khoảng thời gian trước vẫn luôn ngủ không được tốt lắm, lại thêm tối hôm qua không được ngủ đủ, vậy nên giấc ngủ lần này của Tang Trĩ đặc biệt yên giấc, đến khi tỉnh lại cũng không rõ là vào lúc nào. Thời gian ngủ khá dài, đầu cô nặng nề, đại não không cách nào hoạt động được.
Nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Nằm lỳ trên giường, Tang Trĩ ngây ngốc thật lâu rồi sững sờ. Cô dần dần hoàn hồn, lật người nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. thấy thời gian vừa qua khỏi mười hai giờ trưa.
Ánh mắt thoáng di động, vừa lúc nhìn thấy khung ảnh đặt ở trên mền.
Tang Trĩ hít hít mũi, vô thức để nó thẳng lại.
Đồng thời nhìn thấy được ảnh chụp ở trong khung hình, bản thân non nớt vô cùng, khuôn mặt trẻ con. Cô khựng lại, dùng lòng bàn tay vuốt ve nụ cười trên gương mặt Đoàn Gia Hứa, đột nhiên nhớ đến động tác ngày hôm qua của anh.
Không hiểu sao lại úp khung hình này xuống.
Khi ấy không quá để tâm đến hành động đó, nhưng bây giờ nghĩ lại thì, hình như là đang càng che giấu càng bại lộ ra vậy.
Lại nhìn thêm mấy giây, Tang Trĩ nhỏ giọng thầm thì: “Vậy thì đổi một tấm ảnh khác đi chứ.”
Tang Trĩ không nghĩ đến vấn đề này nữa, ngồi thẳng người. Cái mền theo động tác của cô trượt xuống.
Cô cũng thuận mắt nhìn lại, chú ý đến cái áo thun rộng thùng thình mặc trên người mình, cùng với những vết đỏ vụn vặt trên làn da tinh tế. Tang Trĩ bấy giờ mới phát hiện ra cô đang mặc áo của Đoàn Gia Hứa. Đã vậy, anh còn chỉ khoác mỗi một cái áo cho cô, mấy cái đồ gì khác đều không có nữa.
Đau đớn ngày hôm qua cũng giảm đi không ít.
Tang Trĩ xuống giường, không đến nổi khó chịu lắm, vẫn có đôi chút khó chịu trong dáng vẻ này. Mặc cái áo này vào trông chẳng khác gì không mặc, cô không được tự nhiên, muốn về phòng đổi một bộ đồ khác, tiện thể mặc luôn đồ nhỏ nữa.
Còn không chờ cô đi ra đến cạnh cửa, cửa phòng đã được người nào đó đẩy ra.
Tay Đoàn Gia Hứa còn cầm tay nắm cửa. Thấy dáng vẻ lúc này của Tang Trĩ, đuôi lông mày của anh chau lại, ánh mắt lướt qua từ trên xuống dưới, lại chầm chậm đảo qua từng góc nhỏ trên cơ thể cô. Cuối cùng, lần nữa cùng cô mặt đối mặt.
Nhìn thấy anh, Tang Trĩ liền nhớ ngay đến chuyện ngày hôm qua.
Không hiểu sao mặt đột nhiên nóng bừng.
Thậm chí ngay lúc đây còn không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh.
Tang Trĩ dời mắt đi, chủ động lên tiếng: “Anh không đi làm sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Xin nghỉ.”
Tang Trĩ sờ sờ đầu, gật: “Em đi rửa mặt.”
Anh khẽ ‘ừm’, ánh mắt vẫn dính vào người cô. Đứng ở ngay cửa ra vào, không hề có ý định cho cô một khe hở để ra ngoài, sau đó anh cúi đầu xuống, tựa như muốn hôn cô.
Tang Trĩ lập tức che miệng: “Em chưa đánh răng.”
Đoàn Gia Hứa cười lên khe khẽ, thuận theo hôn một cái lên mu bàn tay của cô. Mi anh rũ xuống, nhìn dấu vết hiện ra bên ngoài làn da cô, anh khẽ vuốt ve chúng, mềm mại hỏi cô: “Sao nhìn vào lại thấy đau vậy chứ.”
Tang Trĩ không kịp hiểu ra: “A?”
Anh dường như đang trấn an, nhưng không hề xấu hổ.
“Lần sau anh sẽ làm nhẹ lại.”
***
Tang Trĩ quay về phòng mình thay quần áo, tiện thể đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Nghĩ đến câu nói ban nãy của Đoàn Gia Hứa, động tác của cô dừng lại, nhổ hết bọt trong miệng ra, cho nước vào ly súc miệng.
Lần sau anh sẽ làm nhẹ lại.
Lần sau.
Bây giờ cô vẫn không dám tưởng tượng nổi, rốt cuộc hôm qua cô đã nghĩ gì mà dám nói ra mấy chữ ‘em đâu nói là không được đâu’ này. Hậu tri hậu giác sự thẹn thùng trong nháy mắt này dâng lên đầy ắp trong lòng.
Trong đầu, vô số hình ảnh nổi lên.
Tang Diên mặt không đổi sắc hỏi cô: “Em có thể dè dặt một chút được không?”
Vậy nên là, ở trước mặt những người khác, cô đều thể hiện cái dáng vẻ kia sao?
Tang Trĩ mấp máy môi, cúi đầu rửa mặt.
Thôi bỏ đi.
Dù sao thì anh cũng biết cả rồi.
Không hiểu sao Tang Trĩ lại nghĩ đến, trong ý thức mơ mơ hồ hồ của mình, Đoàn Gia Hứa dùng cái dáng vẻ thản nhiên kia làm ra những động tác cực kỳ sắc tình. Cùng với câu nói của bạn cùng phòng: “Đàn ông hai mươi lăm tuổi chưa có trải nghiệm, sẽ rất biến thái đó!”
“…”
Mặc dù đúng là có thật.
Nhưng mà cũng không biến thái quá mức mà.
***
Tang Trĩ ra khỏi phòng.
Đoàn Gia Hứa đang đứng bên cạnh bàn ăn, hững hờ múc cháo ra chén. Anh còn mặc đồ ngủ, nhìn qua không giống như là từng đi ra ngoài. Áo cổ rộng, nhìn còn có thể thấy được vết tích mà cô lưu lại.
Cô yên lặng dời mắt đi.
“Đến ăn nào.” Đoàn Gia Hứa giương mắt, “Đừng để bị đói.”
Tang Trĩ ngồi vào ghế, thuận tiện hỏi: “Anh tỉnh dậy lúc nào vậy?”
Đoàn Gia Hứa đặt chén cháo đến trước mặt cô, trả lời: “Sớm hơn em một chút.”
Tang Trĩ: “Ờ.”
Đoàn Gia Hứa cũng ngồi xuống, hỏi: “Còn đau không?”
“…” Tang Trĩ cúi đầu xuống húp cháo, thanh âm thấp như tiếng muỗi kêu, “Không đau nữa.”
“Anh lại rất đau.”
Nghe anh nói thế, trong nháy mắt Tang Trĩ liền ngẩng đầu nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa kéo cổ áo mình xuống dưới, lộ ra mấy vết cắn đo đỏ do cô gây nên, giống như muốn nhận sự an ủi: “Em nhìn đi, em còn cắn anh nặng như vậy nữa.”
Giọng điệu hư hỏng ngả ngơn.
Cứ như là ác nhân đang cáo trạng vậy đó.
Tang Trĩ nhịn không được, cũng vén đồ mình lên, chau mày nói: “Anh làm như anh không cắn em vậy?”
“…”
“Cái này, chỗ này, cả chỗ này.” Anh đã lên tiếng, Tang Trĩ cũng không thèm nể mặt anh nữa, chỉ từng chỗ từng chỗ một, “Anh có bệnh ăn thịt người đấy à?”
Đoàn Gia Hứa hơi sững sờ, sau đó cười rộ lên. Ánh mắt anh từ trên mặt cô lướt xuống, dừng lại ở nơi nào đấy, khóe môi anh cong lên, xem ra rất có hứng thú nói: “Còn đây nữa này?”
“…”
“Không phải anh còn cắn ở—”
Tang Trĩ đột nhiên phản ứng kịp thời, cắt ngang lời anh: “Đoàn Gia Hứa!”
Đoàn Gia Hứa không nói thêm nữa. Anh khẽ liếm môi, ngữ điệu cà lơ phất phơ: “Sao chỗ nào của Chích Chích nhà anh cũng nhỏ thế này.”
“…” Mặc dù lời anh nói là sự thật, nhưng Tang Trĩ cảm thấy như bị sỉ nhục vậy. Cô khó chịu, nhịn thật lâu mới nghẹn họng nói được một câu: “Anh mới nhỏ đó.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày; “Anh thế này còn nhỏ sao?”
Tang Trĩ kiên trì nói: “Nhỏ.”
Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa nắm lấy tay cô đưa đến chỗ nào đấy: “Còn nhỏ không?”
Tang Trĩ: “…”
Anh khẽ thở hổn hển, sau đó, theo biên độ nhỏ hướng lên trên, nhấn xuống.
“Hửm?”
***
Vào lúc này Tang Trĩ mới bắt đầu hơi hối hận. Cô cảm thấy cái lão già này, ở một số phương diện, ví dụ như chuyện tối ngày hôm qua mà được giải trừ phong ấn.
Không còn kiềm chế, cũng chẳng phải che giấu nữa.
Thẳng thắn lại tùy tiện.
Nhưng không thể phủ nhận là, cái người đàn ông này, khi ở trên giường, vừa kiên nhẫn lại phóng túng, còn đặc biệt…gợi cảm. Cái hơi thở yêu nghiệt lúc bình thường kia, lại không hề che giấu chút nào, trút xuống toàn bộ.
Tang Trĩ còn không thể tính được cuối cùng mình đã bị anh mê hoặc bao nhiêu lần.
Tay cô vuốt đến mỏi nhừ, mới được ngồi lại bàn ăn ăn xong chén cháo.
Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa từ nhà vệ sinh đi ra. Anh lại vọt vào phòng thay bộ đồ khác. Anh ngồi vào bên cạnh cô, vẻ mặt dịu dàng như ngọc, khuôn mặt có tính gạt người cực cao: “Hôm nay muốn làm gì?”
Tang Trĩ không thèm trả lời anh.
Đoàn Gia Hứa còn muốn nói gì nữa, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Anh quét mắt nhìn tên hiển thị, vẻ mặt cứng đờ, nhanh chóng nhận: “Alo.”
Nghe thấy, Tang Trĩ ngẩng đầu nhìn anh.
Bên kia không biết nói đến chuyện gì, gương mặt Đoàn Gia Hứa không có nhiều biến đổi lắm, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài ba tiếng, cuối cùng mới nói được một câu: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đến ngay.”
Chờ anh cúp điện thoại, Tang Trĩ hỏi: “Ai vậy anh?”
Đoàn Gia Hứa: “Bác sĩ của ba anh.”
“…” Tang Trĩ sững sờ, “Sao vậy ạ?”
Cảm xúc của Đoàn Gia Hứa rõ ràng đã kém đi, nhàn nhạt đáp: “Nói là phổi bị nhiễm nước, tình huống không được khả quan lắm, muốn chuyển ông ấy đến bệnh viện trung ương, bảo anh qua đó xử lý một vài thủ tục.”
Tang Trĩ nuốt hết cháo trong miệng, cẩn thận hỏi: “Em đi cùng anh nhé?”
Hàng mi Đoàn Gia Hứa run rẩy, nhìn Tang Trĩ một hồi lâu, không rõ xúc cảm. Mãi lâu sau anh mới mím môi, chầm chậm đồng ý.
“Được.”
***
Tang Trĩ đã không ít lần đến bệnh viện, nhưng trung tâm nuôi dưỡng thế này thì đây là lần đầu tiên cô đến.
Không khí nơi đây còn kém hơn ở bệnh viện rất nhiều, an tĩnh quá mức. Người nằm trên giường không nhúc nhích, tình trạng cơ thể tựa hồ cũng không quá tốt, thậm chí khi ông nằm an tĩnh như vậy, lại giống như một sinh mệnh không còn hơi thở.
Lần đầu tiên Tang Trĩ gặp được ba của Đoàn Gia Hứa.
Người đàn ông tuổi đã quá năm mươi, ngũ quan đã biến đổi, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu. Gầy đến độ chỉ còn lại da và xương, cơ bắp toàn thân héo rút, vừa gầy vừa yếu ớt.
Trên người ông, Tang Trĩ hoàn toàn không tìm ra nửa điểm giống với Đoàn Gia Hứa.
Bác sĩ đứng một bên nói về tình huống dạo gần đây của ông.
Nằm trên giường cũng đã gần mười hai năm, sức chống cự của thân thể Đoàn Chí Thành trở nên vô cùng kém, cộng thêm phổi lâu ngày cảm hóa, dần dần phát triển thành bệnh, tình hình không tốt. Thiết bị vật lý trị liệu nơi này không đủ, bác sĩ đề nghị chuyển đến bệnh viện trung ương để điều trị.
Đoàn Gia Hứa chỉ nghe chứ không nói nhiều.
Giống như Đoàn Chí Thành nằm trên giường bệnh là một người xa lạ, nhìn thấy dáng vẻ ông nằm trên giường thế này, Tang Trĩ cảm thấy không ổn chút nào. Cô lại kìm không được nhìn Đoàn Gia Hứa, không biết bây giờ anh đang nghĩ gì.
Phát hiện ra tầm mắt của cô, Đoàn Gia Hứa cũng nhìn lại.
Tang Trĩ nắm chặt lấy tay anh, tựa như đang an ủi lấy anh.
Nhưng có vẻ anh không quá để tâm, Đoàn Gia Hứa đưa tay nhéo nhéo bàn tay cô, cười nói: “Giúp anh mua một chai nước nhé, lúc vào cổng lớn có thấy bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi không.”
Tang Trĩ gật đầu: “Dạ.”
“Mua xong thì quay lại ngay, đừng chạy lung tung.”
Tang Trĩ cũng đoán ra được anh có lẽ muốn tách cô ra, nói gì đó với Đoàn Chí Thành. Cô đi đến ôm anh, nhỏ giọng nói: “Vậy anh ở đây chờ em, em sẽ quay lại rất nhanh thôi.”
“Ừm.”
Đợi Tang Trĩ đi rồi, Đoàn Gia Hứa mới đến một giường bệnh khác bên cạnh giường Đoàn Chí Thành, Độ cong trên khóe môi anh thấp cuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Những gì mà bác sĩ nói, ba chắc là nghe thấy rồi nhỉ.”
“…”
“Có điều nhiều năm trôi qua như vậy nhưng con không hề nói chuyện với ba.” Cảm xúc của Đoàn Gia Hứa rất nhạt, giọng điệu cũng thật bình tĩnh, “Sợ ba không nhận ra giọng của con. Con vẫn nên giới thiệu thôi, con là Đoàn Gia Hứa.”
“Con của ba.”
“Tính ra thì, chuyện này cũng đã mười hai năm rồi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Nếu như lúc đó ba không nhảy lầu, thì bây giờ, ba sớm cũng đã được ra tù rồi nhỉ.”
“Những chuyện này, không biết mẹ đã nói với ba chưa.”
Lời nói ra, nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Người đàn ông trên giường bệnh, ngay cả mí mắt cũng không động một cái.
Giống như chỉ mình anh đang lầm bầm.
“Nhà cũ bán đi rồi, sau khi bồi thường xong, số tiền còn lại cùng với tất cả tiền để dành, hầu như đều tiêu trên người ba cả.” Đoàn Gia Hứa nhịn rồi lại cười, “Vì vay tiền, mà không có một người thân họ hàng nào dám lui đến nhà chúng ta nữa.”
“Sau đó, vợ của ba, Hứa Nhược Thục cũng qua đời sau tám năm. Vì bị bệnh, bệnh ung thư.”
“Con thi đậu đại học Nam Vu, chỉ có nghỉ hè hay nghỉ đông mới rảnh để về nhà. Bà vốn cũng đã nhận ra thân thể của mình có vấn đề, nhưng vì không có tiền, một mực kéo dài, không dám nói với con.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sau này đến bệnh viện kiểm tra, thì được thông báo rằng không thể trị được nữa.”
“Con không tin, muốn mang bà đến bệnh viện lớn để kiểm tra lại, vì vậy mà mượn bạn học ba vạn. Sau này bà biết được, cả người như vỡ vụn, cứ mãi khóc với con, cầu xin con trả tiền lại cho người ta.”
“Chính vì ba mà tất cả số tiền tích cóp được đều dùng cho chữa trị, bởi vì học phí của con, bởi vì sinh hoạt cần có rất nhiều thứ.” Thanh âm Đoàn Gia Hứa ngày một nhẹ tênh, “Vì không có tiền.”
“Cũng vì ba.”
“Sau khi mẹ qua đời, lúc đầu con cũng không có ý định sẽ quay về.” Đoàn Gia Hứa thấp trào phúng, “Muốn ở bên kia làm việc, định cư, sau này sẽ sống ở đó. Nhưng không hiểu sao, vẫn cứ hy vọng ba sẽ tỉnh lại.”
Cho rằng, dù ba có làm nhiều chuyện sai trái như vậy.
Nhưng cũng vẫn là người thân duy nhất trên đời này của con.
“Hy vọng ba có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ của hiện tại.”
“Muốn nhìn thấy, ba áy náy, dáng vẻ vừa đau khổ vừa ân hận đến cực hạn của ba.”
“Muốn để cho ba hiểu rõ rằng, nếu như ngày ấy ba không trốn tránh mà đón nhận sự trừng phạt,” Hốc mắt Đoàn Gia Hứa đỏ lên, khàn giọng, “Cuộc sống này của chúng ta, sẽ khác biệt biết bao nhiêu.”
Hứa Nhược Thục nhất định cũng còn sống.
Ba cũng được ra tù.
Tất cả tội lỗi đều đã chuộc xong.
Có thể vẫn sẽ mãi không ngóc đầu lên được.
Dù những con đường đã từng suy nghĩ qua sẽ không được tốt đẹp cho lắm, nhưng mà vẫn tốt hơn như trong quá khứ,
Chứ không phải giống như bây giờ.
Chỉ có một mình con nhận lấy, sự mờ mịt không biên giới này, cùng với cái lồng giam không giới hạn.
Tác giả có lời muốn nói:Chương ngày hôm qua, thật ra thì cũng không cắt cảnh nhiều lắm, chỉ một chi tiết nhỏ, chỉ cần vừa đọc vừa tưởng tượng là được rồi.