Chương 01.1: Hung thủ là bọn chúng, không thoát được đâu.
Mùng tám tháng giêng, khi phương đông vừa hửng sáng, tại một đại viện ba gian nằm ở phía đông nam hoàng cung, một bóng người lén lút từ sương phòng bước ra, ngó nghiêng xung quanh rồi rón rén từ nội viện tiến vào tiền viện.
Kẻ này không phải phường trộm cướp, cũng chẳng phải nô bộc gan lớn dám trộm đồ của chủ, mà chính là đại tiểu thư của căn nhà này, Tôn Sắc Vi.
Chỉ là, Tôn Sắc Vi này đã không còn là Tôn Sắc Vi kia.
Ba ngày trước, Tôn Sắc Vi chẳng biết vì sao lại nổi hứng, ngày nghỉ hiếm hoi lại vì tiếc mấy đồng tiền điện mà chạy ra bờ sông hộ thành, ngồi dưới gốc dương liễu hóng mát. Hóng mát thì thôi đi, thấy đám đông xôn xao chỉ trích, nàng liền tò mò chạy đến xem. Xem rồi thì thôi, thấy một người đàn ông không biết bơi đang cố cứu hai đứa trẻ vùng vẫy trong nước, nàng cũng nhảy xuống.
Cuối cùng, ba người kia được cứu lên, còn nàng vì chuột rút mà chìm nghỉm.
Nếu cứ vậy mà chết đi, Tôn Sắc Vi cũng chẳng oán than gì. Dù sao nàng mồ côi cha mẹ, một thân một mình, lại vì kiếm tiền không dễ mà ít giao du, chẳng có bạn bè thân thích, chẳng ai thương tâm nhỏ lệ vì nàng. Cùng lắm, người ta chỉ cảm khái một câu "Đáng tiếc".
Đáng tiếc thay, nàng không chết mà lại xuyên không, tới một triều đại Chu triều không hề có trong chính sử.
Cũng may Chu triều dù muộn hơn triều Đường rất nhiều năm, dân phong lại có phần giống Thịnh Đường, ngoại ô thường thấy các cô nương học theo Quắc Quốc phu nhân cưỡi ngựa dạo chơi, số nữ nhân dạo phố cũng nhiều hơn nam nhân, lại chẳng hề có tục bó chân, khiến Tôn Sắc Vi phần nào yên tâm.
Nhưng xui xẻo thay, nàng lại nhập vào xác một tiểu cô nương vừa mới tự vẫn.
Cô nương này trùng tên trùng họ với nàng, vừa tròn mười sáu, ngũ quan xinh xắn, đến nỗi soi mình trong chiếc gương đồng mờ ảo, nàng cũng phải yêu cái "ta" này. Khác biệt là cha mẹ cô nương này vừa qua đời trong mấy tháng gần đây. Tôn Sắc Vi thừa hưởng ký ức của nguyên thân, luôn cảm thấy cái chết của cha cô nương rất kỳ lạ, bởi ông vốn khỏe mạnh, bỗng dưng lại ra đi.
Tôn Sắc Vi nghi ngờ hai người bá phụ đã ra tay, bởi họ luôn ghen ghét đố kỵ cha nàng.
Tiếc rằng nguyên thân chưa từng thấy người chết, mẹ nàng thì ốm yếu lại chỉ lo đau buồn, nên việc tang sự của cha đều giao cho hai bác cả và bác hai xử lý, đến nỗi hai mẹ con chẳng hay biết sắc mặt người cha sau khi mất khác thường so với chết bệnh.
Mẹ nguyên thân thấy tang sự của chồng được xử lý chu toàn, nghĩ rằng hai người bác cả đã lớn tuổi, tính tình cũng tốt hơn thời trẻ, trước khi lâm chung đã giao phó con gái duy nhất cho hai nhà.
Bà vừa nhắm mắt, hai nhà kia liền lộ bộ mặt thật, trước là dọn vào nhà nguyên thân, sau đó "giúp" nàng quản lý tửu lâu ba gian hai tầng mà cha nàng đã mua từ nửa năm trước. Chưa hết, họ còn chê nàng mười sáu tuổi đầu mà chưa có mối nào, sợ vài năm nữa chẳng ai thèm lấy, nên rục rịch tìm người để gả nàng đi.
Nguyên thân đưa ra ý kiến muốn để tang cha mẹ ba năm, hai người bá phụ tức giận mắng nhiếc, nói đủ điều tệ hại, lúc này nguyên thân mới nhận ra hai người bá phụ này quả thật chẳng ra gì, đúng như những gì phụ thân nàng từng nói khi còn sống.
Nhưng tất cả đã muộn.
Cha mẹ nàng vì lo sợ cô con gái duy nhất chết yểu, nên hết mực cưng chiều, sủng ái nàng đến mức ngoài việc học Cầm Kỳ Thư Họa như các tiểu thư khuê các, nàng chẳng biết thêm gì.
Ngày thường, nàng càng ít khi ra khỏi nhà.
Một cô nương chẳng rành thế sự như vậy, làm sao đấu lại hai bầy sói đói.
Không cần nguyên thân đồng ý, họ đã định sẵn cho nàng một mối hôn sự, lại còn là một ông già tám mươi tuổi đầu bạc.
Hai nhà kia độc ác như vậy, hung thủ chính là bọn chúng, không thể thoát được đâu.
Đáng tiếc, nguyên thân chẳng hề hay biết chuyện này. May thay, chưởng quỹ tửu lâu nhà nàng thấy bất bình, mới lén mua chuộc bà lão mua thức ăn cho nhà nguyên thân, nhờ bà ta báo tin.
Nguyên thân hay tin liền tìm đến bá phụ, yêu cầu họ hủy bỏ hôn sự, nếu không nàng sẽ tự vẫn. Hai lão thất phu cùng vợ chúng trào phúng, thách nàng có gan thì chết đi, không chết thì phải gả.
Đúng lúc nguyên thân chán sống, cũng nhờ bà lão mua thức ăn nhắn lại với chưởng quỹ rằng, nếu ngày nào nàng chết, chính là do hai bác ép chết. Chưởng quỹ linh tính không hay, bèn lấy cớ xin ý kiến "Đông gia" để ngăn cản nguyên thân, vừa lúc gặp nàng tự vẫn.
Chưởng quỹ nhanh trí, hô hoán tìm thầy thuốc, láng giềng nghe ồn ào tưởng có chuyện lớn liền chạy đến giúp, rồi ai nấy đều thấy nguyên thân đầu bê bết máu, ngã trên đất.
Hai người bác cả của nguyên thân không ngờ nàng yếu đuối lại dám chết thật, lại bị láng giềng bắt gặp, sợ hãi đến xanh mặt. Vì vậy, họ không dám ép nàng nữa, còn rút hết người canh giữ trước cửa phòng.
Điều này tạo điều kiện cho Tôn Sắc Vi đổi xác.
Khi không còn ai canh chừng, Tôn Sắc Vi lôi ra số vốn riêng mà cha nàng khi còn sống đã giúp nàng cất giữ. Nếu không nhờ người cha dặn dò đi dặn dò lại rằng chỉ khi vạn bất đắc dĩ mới được lấy ra, số vàng bạc này đã bị bọn chúng lừa gạt mất rồi.
Tôn Sắc Vi trước tiên đuổi bà lão và nha hoàn thân cận ra, rồi âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của đám người bác cả.
Sau hai ngày quan sát, Tôn Sắc Vi xác định đám bác cả trời chưa sáng không dậy, cũng biết ban đêm dù có đóng cửa thành nhưng không cấm đi lại, mà nàng lại lo lắng ban đêm ra đường sẽ gặp kẻ gian - vừa thoát hang sói lại sa vào ổ hổ, nên quyết định trốn đi vào lúc trời tờ mờ sáng.
Tôn Sắc Vi dự định sau khi ổn thỏa sẽ tìm gia đinh hộ vệ, quay về báo thù cho cha, đoạt lại gia sản.
Khi đã đến bên cửa, Tôn Sắc Vi vẫn cảm thấy cứ thế bỏ đi thì quá dễ dàng cho bọn chúng.
Căn nhà này là bao năm tích cóp của cha mẹ nàng, bên trong không chỉ có đám tạp nham Tôn gia, mà còn cả đám ác nô thấy nàng là một nữ lưu yếu đuối liền chèn ép.
Phải trả đủ ba mươi món nợ.
Tôn Sắc Vi không sợ chết, nhưng nàng không muốn chết, cũng không có dũng khí tự sát. Vì một đám cặn bã mà phải ngồi tù thì không đáng, nên không thể đốt nhà. Vả lại, xóm giềng vô tội. Nhà nàng lại lớn, hễ cháy lớn thế nào cũng lan sang nhà bên.
Tôn Sắc Vi nghĩ ngợi rồi chợt bừng sáng, buông bao phục xuống, đi về phía góc tường.
Trong thành không có nhà vệ sinh, bất kể vương tôn quý tộc hay dân thường đều dùng bô. Mỗi ngày sẽ có người đến thu "đêm hương". Mà thùng đựng của đàn ông nhà Tôn Sắc Vi lại đặt ở góc tường tiền viện.
Tôn Sắc Vi bịt mũi xách ra, đi về phía nhà bếp.
Những cái nồi niêu xoong chảo này, coi như Tôn Sắc Vi ngày mai sẽ quay lại giết sạch, nàng cũng không thèm dùng lại - ghê tởm.
Tôn Sắc Vi đời trước sợ nghèo, rất quý trọng lương thực, không nỡ lãng phí, liền đem "đêm hương" đổ lên nồi niêu xoong chảo. Cả bếp lò cũng không tha.
Vứt bỏ cái bô, Tôn Sắc Vi vẫn chưa hả giận, lại quay về nội viện xách thùng của nữ quyến đổ vào từng cửa phòng, để bọn chúng vừa bước ra là giẫm phải thứ dơ bẩn.
Đại công cáo thành, Tôn Sắc Vi ngắm nhìn thành quả cuối cùng - điều này khiến Tôn Sắc Vi nhớ lại những lời đồng nghiệp đời trước không ít lần nói sau lưng nàng, rằng nàng trông đoan trang thùy mị, nhưng thật ra là kẻ tiểu nhân được tiện còn bán ngoan, trừng mắt tất báo.
Bình thường nhìn rất dễ nói chuyện, hiểu lễ phép, mở miệng anh hai ngậm miệng chị ba, kỳ thật bụng dạ rất rắn. Nếu chọc tới nàng, có thể vung dao phay thái thịt băm người ra ấy chứ.
Tôn Sắc Vi đời trước là đầu bếp, cái gì chiên xào nấu nướng, hấp thịt dê cừu non chưng đuôi hươu, quay vịt quay ngỗng, gà khô thịt muối bụng cá, không gì là không biết.
Có mấy lần tại góc nhà bếp nghe được những người kia xì xào bàn tán về nàng, nếu không phải đánh không lại mấy ông bự kia, nàng cũng không tiếc cái công việc đó mà làm ầm lên rồi.
Còn việc chủ động hại người giết người, nàng không dám, bọn họ quá đề cao nàng rồi, nàng đâu phải cầm thú. Nàng là người lớn lên bình thường, được ăn học đàng hoàng. Trừ phi đường cùng, đằng nào làm gì cũng chết...