Vương Phủ đầu bếp nữ

Chương 27.1: Nói qua không cần tiền, sao có thể lại muốn à?

Chương 27.1: Nói qua không cần tiền, sao có thể lại muốn à?
Giờ Mão ba khắc, trời đã sáng nhưng chưa hoàn toàn bừng lên, giữa người và vạn vật như cách một lớp sa mông lung. Tôn Sắc Vi tay trái cầm chày cán bột, tay phải vung đại đao đuổi theo đám ác nô của Hàn Quốc Công phủ, vòng quanh chiếc xe ngựa gửi lại điểm xoay chuyển ba vòng, đám người kia cũng không hề phát hiện ra nàng là một nữ kiều nương.
Vốn dĩ Tôn Sắc Vi chỉ muốn hù dọa bọn chúng một chút, sau đó thừa cơ đánh cho bọn chúng mấy trận, để hả cơn giận cho đôi tay của nàng. Hai vị "đồng sự" của nàng đi mua thức ăn, trong lúc nàng đứng chắn trước mặt đám người Hàn Quốc Công phủ bên ngoài chợ, nàng nghe lỏm được từ miệng người trông xe ngựa rằng, người khác kéo xe vào chợ thì họ lại để xe ở bên ngoài, chỉ vì ngại xe cộ vướng víu, không tiện tay đoạt lấy những thứ tươi ngon nhất như trái cây, rau quả, bào ngư lớn hay thịt bò thượng hạng. Đôi khi bận bịu quá quên trả tiền gửi xe, lão ta đến đòi thì bọn chúng dù không thiếu chút tiền ấy, cũng chẳng chịu móc hầu bao một cách thoải mái, mà thường ném xuống đất bắt lão phải cúi nhặt.
Tôn Sắc Vi nghe vậy thì vết thương trên tay đột nhiên nhức nhối, nàng hận không thể đem ngay con ngựa của Hàn Quốc Công phủ ra làm thịt. Nhưng làm vậy thế tất sẽ liên lụy đến cả người trông ngựa. Bánh xe cũng không còn khí mà rút, Tôn Sắc Vi quyết định hôm nay không chỉ lột một lớp da của bọn chúng, mà còn phải khiến bọn chúng đổ máu, nếu không nàng thề không mang họ Tôn.
Từ trước đến nay đám ác nô của Hàn Quốc Công phủ luôn quen thói ỷ thế hiếp người, dù Tôn Sắc Vi có vung đao đánh qua bọn chúng thì bọn chúng vẫn không phục, luôn tìm cơ hội kiếm chuyện đánh nhau với Tôn Sắc Vi, buông lời hăm dọa. Bọn chúng cho rằng lần trước bị chiếm tiện nghi chỉ là do chúng chưa chuẩn bị mà thôi, vả lại chợ búa đông người nên không thi triển được hết tài nghệ.
Tôn Sắc Vi cũng sợ bọn chúng tìm đến những món "đồ chơi" nguy hiểm, nên nói thẳng rằng nàng không phải vì chuyện lần trước, mà là do chủ tử nhà bọn chúng tết Nguyên Tiêu xuất hành dẹp đường đã đẩy ngã bà lão bảy mươi tuổi nhà nàng, khiến bà đến nay vẫn còn tê liệt trên giường.
Nghe đến ba chữ "tê liệt trên giường", mấy tên kia liền hiểu rõ vì sao nàng lại tức giận đến vậy, trong lòng đã e sợ đến ba phần, cuống cuồng rối rít giải thích rằng không phải bọn chúng đẩy.
Tôn Sắc Vi quát thẳng: "Cha nợ con trả, chủ nợ nô thường, thiên kinh địa nghĩa!" Bọn chúng vẫn không chịu nhận. Tôn Sắc Vi vung đại đao chém tới, một tên cảm thấy không thể tránh thoát, đứng im như trời trồng để Tôn Sắc Vi chém. Tôn Sắc Vi dĩ nhiên không dám giết người, huống chi cuộc sống an ổn của nàng còn chưa tận hưởng đủ. Nàng liền dùng chày cán bột nện thẳng vào tên kia.
Tên kia nhìn ra Tôn Sắc Vi không dám chém chết hắn, nhưng nếu bị cái chày cán bột này nện trúng thì có khi còn tê liệt. Tê liệt còn khó chịu hơn cả chết, lại thấy Tôn Sắc Vi mặc áo bông, trông chẳng giống công tử được sủng ái của Ninh Vương phủ chút nào, liền vội vàng muốn bỏ tiền ra cho xong chuyện.
Tôn Sắc Vi dừng tay. Bọn chúng mừng rỡ cho rằng "có cửa", liền lôi hết tiền bạc trên người ra. Nào là tiền bán nhà, tiền bán tửu lâu, nhưng mấy đồng bạc lẻ này Tôn Sắc Vi chướng mắt vô cùng. Thấy nàng không hề động lòng, mấy tên kia lại đem hết đồ trang sức, ngọc bội trên người đặt xuống đất. Bọn chúng ngược lại muốn tự tay dâng lên cho Tôn Sắc Vi, nhưng Tôn Sắc Vi đã sớm phòng bị một tay, không cho bọn chúng có cơ hội tới gần. Sau đó nàng cũng không thèm nhặt, mà bắt bọn chúng phải tìm đồ bọc lại, rồi chất lên lưng ngựa của Ninh Vương phủ, tiếp đó nàng trừng mắt nhìn ba tên kia, cho đến khi bốn tên còn lại tới.
Bảy tên tập hợp lại cho rằng không còn gì phải sợ Tôn Sắc Vi nữa, đúng lúc này hai "đồng sự" của Tôn Sắc Vi trở về. Đó không phải là Chu quản sự và Tiểu Toàn Tử, nhưng bọn họ cũng đứng về phía Tôn Sắc Vi, chỉ vì bọn họ cũng vô cùng chán ghét đám người của Hàn Quốc Công phủ. Mỗi lần đi mua thức ăn ở chợ mà đụng mặt bọn chúng là bọn họ đều phải nhường đường, nếu không một trận xung đột là khó tránh khỏi.
Hai người này thấy bảy tên kia đang trừng trừng nhìn Tôn Sắc Vi, liền hỏi có phải chúng muốn cùng bọn họ đến gặp Ninh Vương hay không. Ninh Vương nổi tiếng là một kẻ "gian ác", lại từng tuyên bố cứ gặp bọn chúng một lần là đánh một lần, nếu lọt vào Ninh Vương phủ, dù may mắn sống sót mà ra thì cũng chỉ còn da bọc xương.
Bảy tên kia nghe vậy sợ đến hồn bay phách lạc, vội vã vứt bỏ hết những thứ đáng giá trên người, bỏ xe chạy thục mạng.
Tôn Sắc Vi sai "đồng sự" của nàng thu lại, giữ lại để mọi người có thêm đồ ăn ngon. Hai người đi mua đồ kia ban đầu cũng sợ Tôn Sắc Vi lỡ tay đánh người ta đến nguy hiểm tính mạng, nhưng giờ thấy nàng chỉ muốn bọn chúng bỏ tiền ra "rửa hận" thì mới ý thức được bọn họ đã nghĩ nhiều rồi, Tôn Sắc Vi so với họ còn biết kiềm chế hơn nhiều.
Thu tiền và đồ xong, ba người liền đánh xe rời đi.
Bên ngoài chợ tuy không đông người, nhưng cũng không phải là không có ai. Việc Tôn Sắc Vi dọa cho đám ác nô của Hàn Quốc Công phủ chạy trối chết đã khiến những người chứng kiến vô cùng tò mò. Sau khi ba người họ đi, đám đông hiếu kỳ liền hỏi lão già trông xe ngựa lai lịch của ba người Tôn Sắc Vi.
Chuyện bảy tên người Hàn Quốc Công phủ không đánh lại hai người của Ninh Vương phủ trước đó đã sớm lan truyền khắp cả khu chợ này. Lão trông xe ngựa cũng đã nghe ngóng được. Vừa rồi nói chuyện phiếm với Tôn Sắc Vi, lão để ý thấy nàng là một cô nương, nên đoán ra nàng chính là người kia.
Lão trông xe ngựa kể cho đám đông hiếu kỳ nghe, đám người không dám tin rằng trên đời này lại có người phụ nữ bưu hãn đến như vậy. Đến mức không ai để ý đến một cô gái có ba phần giống Tôn Sắc Vi, khoảng hai mươi tuổi, tay xách giỏ rau lặng lẽ bước vào chợ, rồi lại vội vã đi ra.
Khi Tôn Sắc Vi giao đấu với đám người kia nàng cũng để ý thấy có vài người đứng xem, sợ có người nhận ra nàng là nữ nhi, rồi chuyện này lại truyền đến tai đám người Hàn Quốc Công phủ kia, nên vừa lên xe nàng đã bảo với hai đồng sự rằng nàng phải tạm lánh mặt, sau đó lại đổi ca cho bọn họ, bảo về sau ra ngoài mua thức ăn thì phải mang theo đao.
Người đánh xe cười trêu chọc: "Ta còn tưởng Sắc Vi tỷ tỷ không biết sợ cơ đấy."
Tôn Sắc Vi đáp: "Ta dù sao cũng không muốn chết. Huống chi bọn chúng cũng không đáng để ta uổng mạng."
Người cùng ngồi trên xe ngựa với nàng tiếp lời: "Tôn cô nương nói vậy ta cũng yên tâm. Ta còn muốn khuyên Tôn cô nương dạo gần đây đừng nên ra ngoài nữa."
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Đa tạ. Làm phiền hai vị rồi."
"Cô nương nói vậy khách khí quá. Chúng ta trước kia cũng né tránh bọn chúng là vì cho rằng bọn chúng thật sự ghê gớm. Ai ngờ chỉ là lũ "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng"."
Người đánh xe nói: "Bây giờ thì biết rồi." Rồi anh ta lại nói thêm: "Số tiền và đồ này mua thịt dê hay gà vịt cá thì ăn cũng chẳng được mấy bữa, hay là chúng ta mua lòng lợn đi."
Tôn Sắc Vi: "Ta sao cũng được. Có điều nhớ để lại cho ta một cái dạ dày heo, một miếng thịt thăn lợn cùng một đoạn ruột già."
Hai người kia biết nàng ăn không được nhiều đồ như vậy, nàng muốn nhiều như vậy chắc chắn là để thử nghiệm món ăn.
Vài ngày nữa đồ vật cầm cố, tổng cộng tốt dùng như thế nào, một lần dùng nhiều ít, hôm sau liền mua chút lòng lợn, sau đó thu thập xong mới đưa đi phòng bếp nhỏ.
Vẫn chưa được nghỉ ngơi, Tiền cô cô thực sự không biết phải nói gì cho phải, bà thở dài: "Sắc Vi, sao con vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng?"
Quản sự phòng bếp cũng không nhịn được nói: "Cẩn thận Vương gia nổi giận đuổi con ra khỏi phủ."
Tôn Sắc Vi: "Lần này nhất định sẽ được." Sau đó liền sai tiểu đồ đệ nhào bột mì, rửa mặt gân.
Tiểu đồ đệ vô ý thức nói: "Vẫn còn không ít trong vắt mặt, để trong tủ kia kìa."
"Lần này ta muốn tinh bột mì." Tôn Sắc Vi nói, "Bất quá cũng phải lại phơi thêm chút trong vắt mặt, phòng khi vị Thiên vương gia nào đó đột nhiên muốn ăn tôm thủy tinh đỏ sủi cảo, chúng ta có đủ mọi thứ, lại chỉ thiếu mỗi trong vắt mặt."
Tháng hai âm lịch, trời chợt ấm chợt lạnh, mặt sẽ không bị mốc, quản sự đầu bếp cũng đồng ý với lý do thoái thác của nàng.
Tiểu đồ đệ thấy Đại sư phụ gật đầu thì thành thật nhào bột mì, rửa mặt gân.
Tôn Sắc Vi đã lâu không làm món lòng già chính biến, nên trước tiên đem đại tràng ra thử làm một nửa. Người bên ngoài nghe nói nàng thử làm món ăn, nên đến giờ nghỉ đều chen chúc nhau trong phòng bếp để quan sát.
Quá nhiều thứ gia vị nàng không còn nhớ rõ, Tôn Sắc Vi vừa nghĩ vừa làm, chờ ruột già ra lò, những thứ gân rườm rà đều đã được rửa sạch.
Tôn Sắc Vi mời các sư phụ nếm thử trước.
Quản sự Đại sư phụ nếm trước, đại tràng mềm non, nhưng có hơi mặn. Không biết là cho nhiều xì dầu hay cho nhiều muối. Người ăn mặn thì lại cảm thấy vừa miệng, rất hợp để ăn với cơm.
Tôn Sắc Vi chỉ muốn biết liệu Ninh Vương có nể mặt mà đưa món ăn này vào thực đơn hay không.
Tiền cô cô khẽ lắc đầu: "Vương gia không thích ăn đại tràng không phải vì con làm không ngon, mà là nhà ta vốn không thích ăn nội tạng."
Đại tràng ngon đến thế mà, Ninh Vương thật không có số hưởng. Tôn Sắc Vi thấy tiếc rẻ: "Vậy con đem phần đại tràng còn lại cho nhà bếp lớn vậy."
Quản sự đầu bếp ngăn lại: "Để lại giữa trưa chúng ta ăn."
"Cũng được." Tôn Sắc Vi cũng thích món này, "Con còn chuẩn bị cháo dạ dày heo nữa."
Tiền cô cô: "Chuẩn bị cho Vương gia sao?"
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Món này có thể giúp tiêu trừ mệt mỏi."
Nghe đến hai chữ "mệt mỏi", Tiền cô cô không ngăn cản nữa: "Có cho thêm tinh bột mì không?"
Tôn Sắc Vi khẽ lắc đầu, vừa đem dạ dày heo trụng nước vừa nói: "Tinh bột mì để con làm tố ruột già."
Tiền cô cô nghẹn họng, một hồi lâu sau mới thốt ra được một câu: "Con thật là chấp nhất."
Tôn Sắc Vi mỉm cười không phản bác, sau đó đem dạ dày heo thái sợi cùng gạo cho vào nồi đất, để tiểu đồ đệ trông chừng cháo đừng trào ra, còn nàng thì bắt đầu chuẩn bị làm món tố ruột già. Thịt thăn lợn giao cho người khác làm món cật xào hạt dẻ nước. Trước đây Tôn Sắc Vi đã từng làm món thịt thăn lợn, nên những đầu bếp khác thấy nàng thu thập thịt thăn lợn thì cũng biết phải thái như thế nào.
Trong lúc đó, tại Môn Chủ viện đã xảy ra một sự kiện, biểu ca của Tôn Sắc Vi tìm đến.
Nói ra cũng thật khéo, Triệu Phúc đang định đuổi người đi thì Ninh Vương từ Hình bộ trở về...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất