Chương 60.1: Một chiêu tiên cật biến thiên!
Ninh Vương dù thế nào cũng không thể ngờ được lời đồn đại lại xuất phát từ An Quốc Công Phủ. An Quốc công phủ không hề lỏng lẻo như Hàn Quốc Công Phủ, chẳng khác nào cái phễu. An Quốc công nổi tiếng trị gia nghiêm cẩn, nghe nói Tiêu Đại cô nương cũng giúp mẫu thân quản lý gia sự, so với Trung Nghĩa Hầu phủ thì đúng là một trời một vực.
Lời đồn đại này đến tai Ninh Vương, khiến hắn không khỏi suy nghĩ sâu hơn: "An Quốc công làm việc từ khi nào trở nên thiếu nghiêm cẩn đến vậy?"
Thái tử nghe vậy, ngẫm lại bản tính, thủ đoạn và gia phong của An Quốc công, bèn nói: "Có khi nào cữu mẫu tính toán sai rồi chăng? Nhưng cũng không nên, việc này là do cữu phụ phái người điều tra ra mà."
"Hoặc giả, bọn họ nghĩ rằng ta đã dám làm lần đầu, thì cũng đừng trách họ làm tới mười lăm?" Ninh Vương hỏi.
Thái tử: "Xin chỉ giáo?"
"Ta thích nam sắc, bọn họ cảm thấy ghê tởm, nên tìm được người phù hợp mới bỏ được gả Tiêu Đại cô nương, chẳng khác nào cưỡi lừa tìm ngựa, vậy nên cũng đừng trách họ không giúp ta giấu giếm?"
Thái tử thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu như hắn nhìn trúng con rể là một kẻ đồng tính, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến người ta khó chịu vô cùng. Nhưng đệ đệ hắn là Hoàng tử, còn Tiêu Đại cô nương chỉ là con gái Thị Lang, có thể trở thành Vương phi dự tuyển đã là phúc phận của nàng rồi.
"Xem ra An Quốc công đúng là già nên lẩm cẩm rồi." Thái tử khẽ lắc đầu, "Việc này ngươi đừng nhúng tay vào."
Ninh Vương lộ ra ý cười, chắp tay nói: "Đa tạ hoàng huynh. Bất quá giết gà sao lại dùng đến dao mổ trâu. Ngài nhân cơ hội này xử lý môn sinh của An Quốc công, hắn lại cho rằng chúng ta chột dạ."
Thái tử cũng không muốn ôm việc này vào mình, chỉ lo đệ đệ trẻ người non dạ làm theo cảm tính: "Nói trước xem ngươi định làm thế nào đã."
"Cởi chuông phải do người buộc chuông." Ninh Vương không nói thẳng, "Tòa nhà mà ngài sai người đi tìm trước đây đã tìm được chưa?"
Thái tử suýt chút nữa không kịp phản ứng, sau đó liền gọi người tìm Tào công công. Tào công công mang khế nhà đến cho Ninh Vương. Khế nhà ghi tên Tôn Sắc Vi, do Tào công công ký thay.
Ninh Vương không dám tin, cầm lại gần nhìn kỹ. Thái tử buồn cười: "Coi như là cho Tôn thị vốn riêng vậy. Ngươi đừng hòng giấu giếm."
"Ta là hạng người như vậy sao?"
Thái tử nhíu mày: "Chẳng lẽ giấu con gái nhà người ta làm thiếp không phải ngươi sao?"
"Ngươi..." Ninh Vương sững sờ, cơn giận bốc lên đầu, nhưng rồi lại trấn tĩnh lại, vị này chính là người coi hắn như con mà thương yêu, "Ai nói cho ngươi?"
Thái tử: "Ngươi muốn cưới một bé gái mồ côi, cô dù sao cũng phải rõ ràng bé gái mồ côi kia có gì đặc biệt chứ?"
"Lại là Triệu Phúc cái lão già kia!" Ninh Vương không nhịn được mắng: "Lão ta còn dám ăn nói lung tung nữa thì đừng trách ta đuổi ra khỏi phủ."
Thái tử cười nói: "Cô hỏi thì lão ta không dám không nói. Cô không hỏi thì lão ta cũng chẳng chủ động tìm đến cô làm gì." Dừng một chút, "Ngươi đừng có mà giả điếc."
Ninh Vương thầm nghĩ trong lòng: Ngươi mới là người giả điếc: "Vậy cứ tùy tiện chiêu sinh?"
Thái tử gật đầu: "Tiểu lại làm thủ tục khế nhà biết đây là Đông cung sai người mua, mà cô lại không hạ lệnh cấm, có lẽ lúc này tin tức đã lan truyền ra ngoài rồi. Gần đây cô lại cho người thả tin, Hoàng gia thu được hai loại cây trồng năng suất cao, bọn họ thấy học đường sẽ chỉ suy đoán theo hướng có lợi cho nước, có lợi cho dân, chứ không cho rằng đây là chủ ý của ngươi và Tôn Sắc Vi."
Ninh Vương thấy lòng dạ bình thản hơn: "Thần đệ về phủ sẽ chọn ngày tốt. À phải, có nồi và bếp chưa?"
Thái tử không biết, cũng không phải do hắn tự mình lo liệu: "Mài dao không chậm trễ việc đốn củi."
Ninh Vương lập tức hiểu ra. Trở về phủ đưa khế nhà cho Tôn Sắc Vi, rồi sai Triệu Phúc chọn ngày tốt.
Hôm sau, Ninh Vương vào Hình bộ, Triệu Phúc mang ngày giờ đã chọn đến cho Tôn Sắc Vi. Tôn Sắc Vi nhờ Triệu Phúc viết điều kiện chiêu sinh, không câu nệ tuổi tác nhưng gia tài không được quá trăm xâu tiền, không câu nệ trong thành hay ngoài thành nhưng chỉ nhận nữ nhân. Mỗi lần chiêu sinh mười người, trong vòng hai tháng, mùng một tháng mười nhập học. Phu tử là La Thoa.
Triệu Phúc viết đến hai chữ "La Thoa" thì tay khẽ run, không xác định hỏi: "La Thoa? Dùng tên giả?"
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Tần thị có cô gái xinh đẹp, tên là La Thoa."
"Thế nhưng cô nương họ Tôn." Triệu Phúc không hiểu La Thoa có liên quan gì đến mình.
Tôn Sắc Vi cười nói: "Chẳng phải nhà chồng ta họ Tần sao?"
Triệu Phúc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười đến híp cả mắt: "Vương gia mà biết chắc chắn sẽ rất vui."
"Vương gia nhà ngươi danh tiếng trong dân gian rất lớn, nếu ta viết phu tử là Tôn thị, người có tâm sẽ suy đoán ra là ta ngay. Mấy tên tiểu quan tiểu lại kia vì leo lên Hoàng gia, chắc chắn sẽ lôi cả họ hàng xa đến học." Tôn Sắc Vi nói đến đây thì dừng lại một chút, "Thêm một điều nữa, nhất quyết không thu con gái quan lại và thương nhân."
Triệu Phúc viết ra, luôn cảm thấy hành văn có chút lộn xộn, lại cầm trang giấy trau chuốt lại một lần, rồi trình cho Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi gật đầu: "In nhiều thêm mấy bản, một bản biếu Thái Thị Khẩu, mấy bản dán ở ngoài thành. Lại tìm một ma ma hiểu chữ nghĩa đến học đường chờ người đến báo danh. Ngươi sai người giúp ta tìm mấy người thợ thủ công nữa. Vương gia nói bên trong có lẽ chỉ có hai cái lò dùng để nấu nướng. Ta nghĩ thớt, dao, phay cũng phải mua mới."
Triệu Phúc cười nói: "Mấy việc này cô nương đừng lo. Ta sẽ đến nhà bếp lớn tìm đầu bếp, bảo hắn dẫn mấy tên tiểu tử qua đó là được rồi. Như vậy cũng đỡ cho ngài phải ra ra vào vào, bị người có tâm nhìn thấy, đến lúc lại chỉ dạy một đám tiểu thư khuê các."
Tuy nói điều kiện chiêu sinh viết không nhận con gái nhà quan, nhưng nhỡ ma ma chiêu sinh không nhìn ra, người đã chiêu vào rồi, Tôn Sắc Vi cũng không thể đuổi người ta ra được: "Vậy việc này ta nhờ vào ngươi."
Triệu Phúc cười ha hả nói: "Cô nương nói vậy thì khách sáo quá. Được phục vụ ngài là phúc khí của lão nô. Hành động lần này của cô nương, trong mắt một số người có lẽ là ăn no rửng mỡ, nhưng lão nô biết rõ nhất, trên có lợi ích thì dưới ắt có chỗ tốt. Ngày khác truyền ra tin cô nương mở Nữ Tử học đường, những người có ý lấy lòng Thái tử và điện hạ chắc chắn sẽ ủng hộ cô nương. Dần dà, biết đâu chúng ta lại có thể nhìn thấy cảnh Đại Đường thịnh thế, vạn quốc triều bái. Đến lúc đó lão nô cũng có thể kể với người ta rằng, những việc này đều do lão nô tự tay làm."
Tôn Sắc Vi bật cười: "Biết đến bao giờ mới được như vậy." Dừng một chút, "Ngài không sợ nữ tử ngày càng giỏi giang hơn, rồi lại xuất hiện một Võ Tắc Thiên sao?"
Triệu Phúc: "Võ Tắc Thiên có thể lên ngôi, công lao của Lý Trị không thể bỏ qua. Lúc trước không gọi Thái tử tham chính, lại còn xưng là Nhị Thánh, đó chẳng phải là gián tiếp cho Võ Tắc Thiên cũng làm Hoàng đế một lần sao."
Tôn Sắc Vi rất đỗi ngạc nhiên: "Triệu tổng quản cũng đọc sách sử sao?"
"Trước kia hầu hạ trước mặt Thái tử, Thái Phó dạy học cho Thái tử điện hạ, tạp gia nghe lỏm được. Bất quá tạp gia đường đường chính chính nghe lỏm đấy."
Tôn Sắc Vi: "Vậy việc này ta cứ kệ?"
"Ngài rảnh thì nên nghĩ xem dạy các nàng cái gì, thu học phí bao nhiêu thì hơn. Dù sao cũng chỉ có hai tháng, mỗi ngày chỉ có hai canh giờ."
Tôn Sắc Vi cho rằng lời này có lý, sau đó đến phòng bếp nhỏ tiếp thu ý kiến quần chúng.
Bào ngư, tổ yến, hoa giao, nhân sâm... những sơn trân hải vị này đều không phù hợp. Tôn Sắc Vi dạy bách tính, nguyên liệu nấu ăn phải là loại rẻ tiền. Ví dụ như đầu heo, chân giò, lòng lợn, cà rốt, cải trắng và rau chân vịt. Nồi sắt không rẻ, phải cân nhắc đến việc có một số gia đình không nỡ mua nồi sắt, dù có nồi sắt cũng không nỡ ngày nào cũng xào rau, vì vậy hầm và hấp sẽ phù hợp hơn là xào. Trong đó, vị chua ngọt cũng không nên quá nhiều, tuy rằng đường còn đắt hơn mỡ heo.
Có thể cái này không hợp, cái kia không ổn, món ăn có thể làm lại càng ít, thực đơn khó mà xây dựng được.
Tôn Sắc Vi bây giờ là chuẩn Vương phi, quản sự đại đầu bếp không dám tự quyết thay nàng, bèn để nàng tự quyết định. Tôn Sắc Vi trầm ngâm một lát, quyết định sẽ làm mỗi món một kiểu: "Xào, lu, rán, nấu, chiên, áp chảo, om, kho, nướng, luộc, tô, quái, xuyên, chưng, nhưỡng, thỗn, hầm, nấu, hấp, nướng, hun, kích, ướp, say, rút ti, mật, nước hầm và tao."
Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh, tôm say, cua say là cách ăn của người miền Nam, đầu bếp phương bắc không hiểu. Thời tiết lạnh, các gia đình bình thường cũng không kiếm đâu ra tôm và cua, vậy nên "say" cái gì bây giờ?
Tôn Sắc Vi may mắn kiếp trước hiếu học nên từng thấy món gà say Hoa Điêu Tửu. Ninh Vương là người phương bắc, trong phủ chỉ có đầu bếp phương bắc, nhưng trong cung lại có đầu bếp nổi tiếng từ cả hai miền nam bắc. Tôn Sắc Vi mời quản sự đầu bếp giúp nàng xây dựng thực đơn, phần nào không biết thì hỏi các đầu bếp trong cung. Trong lúc chờ học đường được trang trí, nàng tranh thủ luyện tập thêm...