Chương 62.1: Vị này chính là vị hôn thê của bản vương, Tôn Sắc Vi.
Tôn Sắc Vi đột nhiên vừa nghe đến tiếng "Dừng xe" liền tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Bà tử đánh xe dừng xe lại, Ninh Vương mang theo một thân hàn ý tiến đến gần, Tôn Sắc Vi ngây ngẩn cả người. Đợi đến khi hắn ngồi xuống mới tỉnh lại, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Về sau bản vương sẽ cùng ngươi đi học đường."
Tôn Sắc Vi nhíu mày lại, hắn lại nổi điên cái gì đây. "Gần như vậy? Xin hỏi ngài đang đùa ta sao?" Nếu không phải trời đông giá rét, Tôn Sắc Vi vốn dĩ sẽ không ngồi xe, sau bữa ăn đi tản bộ tiêu thực một lát là đến.
Ninh Vương không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao? Tôn cô nương, ngươi và ta còn chưa kết hôn đâu."
Tôn Sắc Vi thực sự phục hắn rồi, càng nói càng không đầu không đuôi: "Vậy Hình bộ thì sao?"
"Trời lạnh nên không có nhiều sự tình." Ninh Vương ở Hình bộ lịch luyện, cũng không phải là phá nhiều án, lập bao lớn công trạng để mà thăng chức. Ngẫu nhiên mấy ngày không đến cũng không sao. Cho dù có vụ án chờ hắn xét duyệt định đoạt thì ban đêm cũng có thể xử lý. Dù sao hắn ban đêm cũng không phải ăn no rồi ngủ ngay, không có việc gì thì cũng đến giờ Hợi mới ngủ.
Tôn Sắc Vi không tin: "Hình bộ thế nhưng là trông coi các vụ án trong thiên hạ."
"Hình bộ cũng đâu chỉ có một mình ta." Ninh Vương không đợi nàng mở miệng, nói tiếp: "Bản vương đưa ngươi đi rồi liền đến Hình bộ, như vậy được chứ?"
Tôn Sắc Vi không phải là không thể gặp hắn nhàn rỗi, mà là sợ trong lúc rảnh rỗi Ninh Vương lại gây ra chuyện thị phi, hoặc là đi theo nàng vào học đường, hù dọa những đồ đệ chưa từng trải sự đời của nàng.
Xe ngựa đến ngã tư đường, Ninh Vương gọi dừng xe, nhìn Tôn Sắc Vi rẽ vào học đường, hắn từ trên xe bước xuống, căn dặn bà tử đánh xe, buổi chiều cũng chờ hắn đến để cùng trở về.
Bà tử chỉ coi hai vị chủ tử tình cảm tốt. Có câu nói là trong nhà hòa thuận thì mọi sự đều hưng. Chủ tử càng hòa thuận, các nàng làm hạ nhân cũng càng dễ làm việc. Bà tử miệng đầy đáp ứng, Ninh Vương chậm rãi hướng Hình bộ mà đi.
Triệu Phúc cưỡi ngựa đi thay Ninh Vương xin nghỉ, nhìn thấy hắn cũng chậm chậm dừng lại, hỏi: "Ngài đây là đi đâu vậy?"
Ninh Vương quay đầu trừng hắn. Triệu Phúc lập tức xuống ngựa giao ngựa cho hắn: "Buổi trưa lão nô đánh xe đến đón ngài đi?"
Tôn Sắc Vi không ở trong phủ, Ninh Vương lười biếng không muốn về phủ dùng cơm. Mà đồ ăn ở nha môn Hình bộ dù tươi mới, hương vị lại một lời khó nói hết. Đồ ăn vẫn là nên mang theo nồi giữ nhiệt thì mới ngon, để lâu sẽ không còn ngon nữa. Ninh Vương suy tư liên tục, khẽ vuốt cằm.
Triệu Phúc nhiều chuyện hỏi một câu: "Có cần để ý đến Tiêu Đại cô nương không?"
Ninh Vương lên ngựa, đáp: "An Quốc Công Phủ cách chúng ta bên này không gần, sáng sớm ra, Tiêu Đại cô nương cũng khó mà tìm cớ. Lại nói, cũng không thể nhanh như vậy mà truyền đến tai nàng được."
Triệu Phúc cũng nghĩ đến, chủ tử quan tâm thì sẽ bị rối. Có thể việc nhỏ này, rối cũng là chủ tử, hắn một kẻ nô tài không tiện nói gì, bèn hỏi: "Hay là lão nô dùng lại mấy người trước đây?"
Ninh Vương khẽ lắc đầu: "Đồ đệ của nàng nhìn thì xanh xao vàng vọt yếu đuối, nhưng một người có thể đánh hai người như ngươi vậy. Trừ Chu Ngọc bọn họ, trong phủ những bà tử nha hoàn kia đều không phải là đối thủ của các nàng."
Triệu Phúc ngẫm lại thím Đại nương ở quê hắn, đánh nhau thì đến cả đàn ông gầy yếu một chút cũng không chống đỡ nổi. Tiêu Đại cô nương cho dù mang hai mươi nha hoàn bà tử cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Có đánh thắng được hay không thì chưa biết, nhưng khí lực cũng không nhỏ.
Tôn Sắc Vi đến phòng bếp nhìn thấy bên trong góc chất đầy cải trắng, trong phủ không thiếu đồ ăn, ăn không hết thì lại ỉu xìu, thế là nàng liền bảo bà tử đánh xe mua hai cái vạc, sau đó gọi các đồ đệ đem cải trắng dời ra.
Một người trong đó là nữ tử trung niên nghe vậy liền đi tìm thùng nước, cũng không dùng đến đòn gánh, gánh hai thùng nước đến trực tiếp xách trở về.
Tôn Sắc Vi kinh ngây người.
Người nữ tử trung niên kia thấy thế thì sắc mặt đỏ lên, thẹn nói: "Chúng ta ở nhà làm việc nhà nông đã quen rồi. Để sư phụ chê cười."
Tôn Sắc Vi khẽ lắc đầu, nói: "Hôm nay món chính là tóp mỡ cải trắng sủi cảo. Sau khi làm xong ta sẽ dạy các ngươi làm hương rán ngó sen hợp." Nói đến đây nàng vẫn là không đành lòng, dù sao đời trước nàng cũng từng trải qua những ngày tháng khó khăn. Kiếp trước không có tiền thì có thể làm thuê, cho dù là quét đường cũng không đến nỗi chết đói. Có điều lúc này bách tính thời gian không qua nổi thì lại muốn bán con trai bán con gái. Những người này là không nỡ học phí, nhưng có thể gọi người nhà của bọn họ ra ngoài bày quầy bán hàng.
Nghĩ đến đây, Tôn Sắc Vi nói thêm một câu: "Theo ta được biết ở Nam Môn trên đường cái đều không có ai bán tóp mỡ cải trắng sủi cảo."
Mười người này có thể đến cùng nàng học trù nghệ, bản thân liền so với rất nhiều người khác có tầm nhìn xa trông rộng hơn. Cho dù các nàng không ngờ đến, người nhà của các nàng cũng sẽ cùng các nàng giải thích, vì sao lại muốn bọn họ cùng Tôn Sắc Vi học nghề.
Lời vừa nói ra, mười người trong nháy mắt đã nghĩ đến việc bán sủi cảo.
Tôn Sắc Vi nhìn thấy các nàng có ý động cũng làm như không thấy, gọi người ngâm một chút hương cô. Hương cô không cần quá nhiều, chỉ cần có chút vị là được. Bởi vì hôm nay phải làm món ngẫu hợp, Tôn Sắc Vi còn chuẩn bị một khối thịt heo. Nàng trước gọi đồ đệ đem thịt heo chia ra làm bốn phần, sau đó gọi bọn họ đều chặt thành thịt băm, chia làm bốn phần để riêng.
Việc chặt thịt nhân bánh và thái tóp mỡ không cần đến mười người, Tôn Sắc Vi gọi những người còn lại ở trong phòng bếp rửa sạch rau quả, vừa đứng bên cạnh nhìn những người khác làm. Cải trắng rửa sạch thái sợi rồi dùng muối ướp lên, Tôn Sắc Vi lại phân phó các nàng nhào bột mì, thu thập những phần cải trắng còn lại.
Cải trắng không cần làm nhân bánh thì không cần phải thanh tẩy, tách bỏ lá già rồi xé ra là đủ. Lúc này bà tử đi mua vạc đã trở về. Tôn Sắc Vi đem vạc thu thập sạch sẽ, tại phòng bếp dạy các nàng cách ướp dưa chua.
Cải trắng ướp tốt, Tôn Sắc Vi tiếp nhận phần cải trắng đã vắt khô nước, thịt băm, cắt nát hương cô cùng tóp mỡ để điều chế nhân bánh, những người khác tiếp tục nhào bột mì, chuẩn bị đĩa đựng sủi cảo và những vật dụng khác.
Bột đã nhào xong, Tôn Sắc Vi buộc lên tạp dề, đem bột nhào nặn thành từng cái nắm bột mì nhỏ, sau đó nhào kỹ thành hình tròn, dạy các nàng làm sủi cảo. Cải trắng cùng tóp mỡ bỏ hơi nhiều, nhân bánh có đến ba thau, nấu hết thì chắc chắn ăn không hết. Tôn Sắc Vi gọi tiểu nha hoàn nhóm lửa, trước chưng hai xửng, đám người ăn tạm.
Sủi cảo chưng chín, nhân bánh còn lại cũng đã được gói xong. Tôn Sắc Vi lúc này mới bắt đầu luộc sủi cảo.
Nhân bánh và vỏ đều như nhau, có điều sủi cảo chưng và sủi cảo luộc có hương vị hoàn toàn khác nhau. Tôn Sắc Vi nhìn thấy mười đồ đệ ăn không ngừng nghỉ, một ngụm tiếp lấy một ngụm, ai nấy đều chỉ cười. Đợi các nàng nhịn không được ợ hơi, động tác chậm lại, Tôn Sắc Vi liền hỏi: "Hương vị thế nào?"
"Ngon lắm ạ!" Mấy người vụng về thì không biết diễn tả, chỉ biết nói rất ngon.
Tôn Sắc Vi nói: "Nếu là nhà mình làm để ăn, thì không cần thịt heo cũng được. Bất quá nếu là làm cho khách nhân trong tửu lâu ăn, mà chỉ thả dầu chiên thì hương vị có hơi nhạt nhẽo. Cũng có người chỉ thích nhân bánh tóp mỡ cải trắng, nhưng số lượng người như vậy không nhiều. À phải, cũng có thể chỉ thả thịt heo mà không thả tóp mỡ. Nhưng thịt phải là ba phần mỡ bảy phần nạc, nếu không thì cải trắng sẽ ra nước, khi đó nhân bánh cũng chỉ còn lại mùi nước."
Mười người liên tục gật đầu.
Tiểu nha hoàn đang nhóm lửa nhịn không được nói: "Một loại nhân bánh mà phải chú ý nhiều như vậy sao?"
Tôn Sắc Vi cười nói: "Không chỉ có vậy đâu. Cải trắng không ướp thì trần qua nước cũng được."
Đồ đệ nhỏ tuổi nhất nhịn không được hỏi: "Vậy cải trắng chẳng phải sẽ mềm nát hết sao?"
Tôn Sắc Vi đáp: "Trần qua nước rồi thì vớt ra ngay. Các ngươi có thể về nhà thử xem. Hôm nay cứ làm theo lời ta đã nói. Các ngươi tự làm lại một lần, làm xong hết thì đem lên nồi chưng, lát nữa khi các ngươi ra về thì mang theo."
Lại còn có thể mang về cho người nhà nếm thử, đám người trong nháy mắt đã quên đi mệt mỏi lúc trước. Hai bà tử đứng sau Tôn Sắc Vi, chờ sai bảo làm việc vặt cũng không nhịn được mà xắn tay áo.
Tôn Sắc Vi đến gần chỉ trỏ các nàng.
Hai tiểu nha hoàn cũng rửa tay rồi cùng với các nàng cùng nhau gói bánh.
Khi nhân bánh sủi cảo gói được một nửa, Tôn Sắc Vi gọi bọn họ đổi công việc cho nhau, người cán bột thì đi làm sủi cảo, người làm sủi cảo thì đi cán bột. Lần này thì làm không được nhanh như trước.
Sủi cảo chưng chín, gà trống cũng không buồn gáy nữa.
Tôn Sắc Vi ra ngoài nhìn trời, đoán chừng là giờ Mùi. Mùa đông thì giờ Thân ba khắc mặt trời đã xuống núi. Chưa đến giờ Dậu thì trời đã tối. Tôn Sắc Vi không muốn các đồ đệ nửa đường gặp phải chuyện không hay, gọi bọn họ mỗi người ăn mấy cái, rồi cất số sủi cảo còn lại, bắt đầu chuẩn bị làm món hương rán ngó sen hợp.
Bây giờ đang là mùa ngó sen, nhà nào không nỡ mua thịt thì cũng sẽ mua ngó sen. Tôn Sắc Vi xếp món hương rán ngó sen hợp vào thực đơn cũng là có cân nhắc đến điểm này.
Tôn Sắc Vi vừa làm món hương rán ngó sen hợp xong, bên ngoài liền vọng vào một tiếng cảm khái: "Thơm quá a."
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Tôn Sắc Vi ý thức được điều gì liền đi ra ngoài, quả nhiên là ngươi.
Đoàn Tam không mang theo vàng bạc ngọc khí, cũng không mặc tơ lụa, mà một thân áo bông, đến trước mặt Tôn Sắc Vi xoay một vòng, nháy mắt ra hiệu với nàng, phảng phất như muốn nói, ta cân nhắc chu đáo lắm đấy.
Tôn Sắc Vi cười nói: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Mau vào đi, vừa mới ra lò đấy."
Bà tử và nha hoàn đi theo Tôn Sắc Vi nhận ra Đoàn Tam, liền muốn hành lễ vấn an, Tôn Sắc Vi nhanh miệng nói trước: "Vị này chính là bạn tốt của ta." Không nói nàng gọi Đoàn Lâm Lang, mà chỉ nói nàng là "Trịnh phu nhân".
Qua lời của nàng, những bà tử kiến thức rộng rãi và những nha hoàn lanh lợi cũng nhận ra vải vóc trên người Đoàn Tam không khác gì so với các nàng. Sau đó liền hiểu ra, rối rít nói: "Xin chào Trịnh phu nhân. Mời Trịnh phu nhân vào bên trong."
Tôn Sắc Vi đưa cho nàng một đôi đũa, mời nàng nếm thử đồ ăn.
Mười người đồ đệ vừa nghe đến chữ "Mời" liền cho là Tôn Sắc Vi mời người đến nếm thử đồ ăn. Sau đó Tôn Sắc Vi gọi bọn họ tự động gắp ăn thì còn nghiêm túc hơn cả Tú Nương.
Đoàn Tam nhỏ giọng nói với Tôn Sắc Vi: "Đám đồ đệ này của ngươi trông rất tốt đấy."
Tôn Sắc Vi gật đầu, rồi nhìn về phía góc khuất, nói: "Mấy thứ su hào bắp cải kia đều là các nàng mang từ nhà đến. Bởi vì ta nói với bọn họ là hãy đem đồ đã làm xong về nhà."
Đoàn Tam không khỏi hỏi: "Trước kia đều là ngươi mua đồ ăn sao?"