Vương Phủ đầu bếp nữ

Chương 66.1: Đại hôn!

Chương 66.1: Đại hôn!
Lời ấy quả thực có thể nói là tru tâm.
Mấy người kia đến như thế nào thì trở về như thế ấy.
Đoàn Tam đứng sau cửa nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, nàng liền mở cửa, lập tức hướng mẫu thân mà nói: "Ngài quả thật phong thái không hề giảm sút so với những năm trước."
"Nói cái gì vậy?" Trung Nghĩa hầu phu nhân cười trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó bà nói với Tôn Sắc Vi: "Về sau nếu có những cô nương nào đến thì cũng không cần phải ra mặt. Bọn họ còn chưa xứng, cứ gọi mấy bà tử hoặc giao cho Triệu Phúc, Triệu tổng quản xử trí là được."
Trong phòng, một bà tử đang chỉnh lý đồ vật, bà ta vừa mới nghe được động tĩnh liền chạy ra, luôn miệng nói: "Cô nương không cần để ý tới bọn họ làm gì. Ngươi càng để ý tới bọn họ, dù ngươi mắng hắn một trận, bọn họ cũng cho rằng ngươi để ý đến bọn họ mà thôi."
Tôn Sắc Vi cười nói: "Ta nhớ kỹ rồi. Đa tạ phu nhân."
"Chỉ mấy câu đó thôi, không đáng để cảm ơn. Nếu cô nương thật muốn cảm ơn ta, chi bằng làm cho ta món gì đó ta chưa từng được nếm qua xem sao?" Trung Nghĩa hầu phu nhân cười hỏi.
Tôn Sắc Vi gật đầu: "Chuyện này có đáng gì đâu. Vậy ta đi làm ngay đây."
"Ta đi cùng ngươi." Đoàn Tam nhìn về phía mẫu thân của mình, "Con sẽ đi trong phòng chờ xem sao."
Tôn Sắc Vi khẽ vỗ tay nàng, ám chỉ nàng đừng nói như vậy, sau đó gọi hai bà tử đến bồi Trung Nghĩa hầu phu nhân nói chuyện. Nàng cùng Đoàn Tam và hai tiểu nha hoàn đi xuống phòng bếp.
Bốn người trước tiên đem những đồ ăn cần dùng thu thập xong, sau đó Tôn Sắc Vi cùng tiểu nha hoàn bắt tay vào làm. Đợi tất cả đồ ăn và canh đều ra hết nồi, Tôn Sắc Vi rửa sạch cái nồi, gọi nha hoàn Mạn Mạn bưng thức ăn lên, một nha hoàn khác thì nhóm lửa, còn Đoàn Tam thì giúp nàng gọt hai quả đào, làm một món tráng miệng ngọt duy nhất, rút sợi tươi đào.
Đoàn Tam nhìn nàng đổ dầu, nấu đường, không dám tin vào mắt mình: "Đào cũng có thể đem vào nồi xào được sao?"
Tôn Sắc Vi gật đầu, dùng đũa khuấy mấy chục cái, rồi thả đào vào, sau đó nhanh chóng vớt ra. Nhìn động tác thì nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Đoàn Tam lại chẳng dám thở mạnh.
Đào được bày lên bàn, Đoàn Tam thở phào một hơi, không khỏi nói: "Ngươi nấu nướng thật là, suýt chút nữa thì lấy mạng người khác rồi."
Tôn Sắc Vi bưng đồ ăn lên: "Đi thôi. Đừng để phu nhân sốt ruột chờ."
Trung Nghĩa hầu phu nhân vốn không nóng nảy, ngược lại còn rất chờ mong. Nhưng bà thật không ngờ rằng đào cũng có thể đem xào nấu được. Tôn Sắc Vi cười nói: "Táo cũng có thể làm được. Nếu phu nhân không ngại, đợi lát nữa có thể gọi đầu bếp trong phủ làm thử xem. Thời tiết Thiên Việt đang nóng lên, cả nam lẫn nữ đều không có khẩu vị, trái cây có màu sắc đẹp mắt, khi ăn lại giòn tan, có thể sẽ rất được ưa chuộng đấy ạ."
Trung Nghĩa hầu phu nhân không khỏi cảm thấy may mắn vì bà đã tự mình đến tặng đồ cưới: "Được, trở về ta sẽ bảo người làm thử xem. Dạo gần đây ta thấy cô nương có vẻ tinh thần thoải mái, nhưng cũng đừng một mình gồng gánh mọi chuyện, nếu cần thì cứ tìm Ninh Vương mà nhờ cậy."
Tôn Sắc Vi cũng không muốn mang theo nỗi bực dọc để lên kiệu, tiễn hai mẹ con rời đi, nàng bèn sai bà tử đến Ninh Vương phủ.
Ninh Vương điều đến mấy tên hộ vệ, ở tại Đông Viện để bảo vệ Tôn Sắc Vi, cho đến tận ngày mùng sáu tháng năm, ngày đại hôn của cả hai người.
Sáng sớm mùng sáu tháng năm, trời còn chưa sáng hẳn, Tôn Sắc Vi đã bị tiểu nha hoàn gọi dậy để làm lễ chải tóc. Ma ma làm lễ chải tóc cho Tôn Sắc Vi là người từ Nội vụ phủ, do đích thân Quý Phi nương nương chọn lựa.
Tôn Sắc Vi vừa mới rửa mặt xong thì Trung Nghĩa hầu phu nhân và ba vị phu nhân khác đã tới. Ma ma ở Thiên Thu điện tiếp đón các bà, cũng không để Tôn Sắc Vi phải phân tâm.
Trung Nghĩa hầu phu nhân thấy Tôn Sắc Vi không có cha mẹ bên cạnh nên bà vô cùng đau lòng. Trong lúc ma ma trang điểm cho Tôn Sắc Vi, bà cũng không hề nhàn rỗi, bà gọi người chỉnh lý thỏa đáng cái gương, tất cả những đồ vật bày biện nhét vào xó xỉnh bên trong cũng đều được dời ra ngoài, để khi người của Ninh Vương phủ vừa đến là có thể ngay ngắn trật tự dọn đi.
Lúc này Ninh Vương cũng không rảnh rỗi, sau khi đã mặc chỉnh tề thì cứ liên tiếp nhìn mặt trời, hết đi ra lại đi vào, khiến Triệu Phúc hoa cả mắt, không nhịn được khuyên hắn nên nghỉ ngơi một lát. Ninh Vương đứng ở trong viện, nhìn mặt trời nhích lên từng chút một, không khỏi phàn nàn: "Sao mà chậm chạp vậy? Chẳng lẽ mặt trời không biết hôm nay bản vương thành thân hay sao?"
Triệu Phúc buồn cười đáp: "Vương gia, ngài nên dùng bữa sáng đi ạ."
Ninh Vương làm như không nghe thấy lời Triệu Phúc nói.
Triệu Phúc thở dài: "Vương gia, ngài và Tôn cô nương trước tiên cần phải vào cung bái đường, sau đó mới có thể trở về. Nếu bây giờ ngài không ăn thì có lẽ sẽ phải đợi đến xế chiều, thậm chí là ngày mai mới có thể ăn đấy ạ."
Ninh Vương đột nhiên quay sang hỏi: "Không phải là bái đường ở trong vương phủ của bản vương sao?"
"Chẳng phải là Bệ hạ và Nương Nương đã hạ ý chỉ rồi sao ạ?"
Ninh Vương gật đầu: "Lẽ nào bản vương thành thân mà còn phải chấp nhận ý chỉ của bọn họ hay sao?"
"Thái tử điện hạ và Thái Tử phi thành hôn cũng đâu có bái đường ở Đông cung đâu ạ." Triệu Phúc bó tay rồi, "Tần Vương và Tề vương điện hạ thành hôn cũng đều bái đường ở trong cung cả."
Ninh Vương cãi lại: "Lúc đó là bọn họ ở trong cung mà."
Triệu Phúc không muốn đôi co với hắn nữa, bèn nói: "Hôm nay Bệ hạ mở Đại Yến chiêu đãi quần thần, giờ phút này quần thần đã lục tục kéo nhau vào cung để xem lễ rồi, Bệ hạ đã nguyện ý di giá thì đã là chậm lắm rồi đấy ạ."
Ninh Vương nhíu mày: "Vậy phải đợi đến khi nào?"
"Lão nô không biết ạ. Lão nô chỉ biết rằng nếu ngài không chịu dùng bữa, có lẽ trong lúc bái đường Tôn cô nương sẽ nghe thấy bụng ngài tấu nhạc, chứ không phải là tiếng nhạc của nhạc sĩ trong cung đâu ạ."
Vừa nghe vậy, Ninh Vương liền lập tức quay về phòng khách dùng bữa sáng.
Ăn xong, Ninh Vương lại phải chờ rất lâu thì lễ quan mới tới. Không phải lễ quan chậm trễ, mà là giờ lành vẫn còn sớm.
Sau khi lễ quan tiến vào Ninh Vương phủ để kiểm tra lại chiếc kiệu mười sáu người khiêng và những đồ vật cần thiết cho việc đón dâu, dân chúng xung quanh Ninh Vương phủ cũng không hề nhàn rỗi, ai nấy đều hối hả bẩm báo tin tức cho nhau. Khi lễ quan đến Ninh Vương phủ, cũng là lúc Ninh Vương chuẩn bị xuất phát.
Con đường từ Ninh Vương phủ đến Tôn gia, và cả con đường đến hoàng cung đều đã bị phong tỏa từ ngày hôm qua. Nhưng việc phong tỏa này không phải là toàn bộ, mà là cứ năm bước thì có một người lính canh, mười bước thì có một người thổi còi, cấm quân đã mở ra một con đường dành riêng cho tân lang. Phía sau cấm vệ quân vẫn còn rất nhiều khe hở, đủ để cho bách tính đi lại. Nhưng hôm nay không ai đi lại cả, tất cả đều đứng sau lưng cấm vệ quân để chờ xem lễ.
Ninh Vương không muốn để cho dân chúng dọc đường phải chờ đợi quá lâu, nên khi lễ quan vừa xem xét mọi thứ thỏa đáng, hắn liền phân phó Linh Khê dắt ngựa đến.
Lễ quan định ngăn cản, nhưng Triệu Phúc đã nháy mắt ra hiệu cho bọn họ: "Vương gia đi qua đó chờ một lát cũng được mà. Vương gia đâu có sợ bách tính bên đường nhìn chằm chằm vào ngài đâu."
Ninh Vương nghi hoặc hỏi: "Bách tính?"
Triệu Phúc không trực tiếp trả lời mà nói: "Hoàng gia mười năm gần đây chưa từng có hỉ sự, ngài nghĩ là bách tính tò mò chuyện gì đây, hay vẫn là tò mò chuyện kia?"
Ninh Vương bèn khoát tay với Linh Khê, hắn quay đầu trở về phòng khách, đợi đến khi lễ quan đến mời hắn mới chịu đi.
Ngay khi leo lên con ngựa cao lớn, trái tim xao động của Ninh Vương lại bình tĩnh trở lại. Khi đón Tôn Sắc Vi và tiến về hoàng cung, dân chúng hai bên đường nhìn thấy chiếc kiệu lớn được chạm khắc bằng gỗ sơn son thếp vàng, trên kiệu còn được bọc vàng bạc và tơ lụa thêu thành các hoa văn tinh xảo, tỏa ra ánh sáng lung linh, ai nấy đều không kìm được mà kinh hô. Ninh Vương nghe thấy tiếng reo hò nhưng mí mắt hắn cũng không hề động đậy một chút nào, dường như trong lòng hắn không hề dao động, vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lại chẳng giống như đang đi kết hôn chút nào.
Ninh Vương thành thân tất nhiên là muốn đường đường chính chính, cho nên đoàn rước dâu đã đi từ đường cái phía tây, con đường chính dẫn thẳng đến cửa cung, sau đó mới rẽ vào hoàng cung.
Đoàn Tam biết rõ tuyến đường kiệu hoa đi, nên nàng đã đến tửu lâu trên đường cái phía tây để chờ đợi. Tiểu nha hoàn nhìn thấy kiệu hoa thì không khỏi thở nhẹ: "Đẹp quá! Thảo nào vị cô nương kia lại muốn gả cho Ninh Vương."
Đoàn Tam trừng mắt nhìn nàng một cái. Tiểu nha hoàn vội đưa tay lên che miệng, nhẹ nhàng đánh một cái: "Ngày đại hỉ nhắc đến nàng làm gì. Chỉ là Ninh Vương trông có vẻ không được vui cho lắm thì phải?"
Đoàn Tam nhìn sang, chỉ có thể thấy được sườn mặt của Ninh Vương, nàng chú ý tới khóe miệng hắn đang nhếch lên, bèn hừ một tiếng: "Làm bộ đấy thôi. Đúng là sợ chỉ cần thoáng lỏng ra là sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng ngay ấy mà."
Tiểu nha hoàn nghĩ đến bản tính của Ninh Vương thì không khỏi gật gù, đột nhiên nàng mở to hai mắt.
Khi cỗ kiệu đã đi xa, Đoàn Tam thu tầm mắt lại, chuẩn bị quay người ngồi xuống thì nàng nhìn thấy vẻ mặt của tiểu nha hoàn: "Ngươi sao vậy?"
Tiểu nha hoàn định đưa tay ra, nhưng ý thức được điều gì đó nên nàng chuyển ra phía sau Đoàn Tam: "Cô nương hãy nhìn sang phía đối diện xem."
Đoàn Tam nhìn về phía tây bắc, bên kia cũng có nhà lầu, nhưng đó không phải là tửu quán mà là một quán trà. Ở lầu hai của quán trà, bên cửa sổ có ba người đang đứng, người đứng gần cửa sổ nhất có độ tuổi tương đương với Đoàn Tam, khí chất thanh nhã, nhưng sắc mặt lại không tốt, thần sắc ảm đạm: "Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn cho rằng Ninh Vương chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đến ngày đại hôn thì sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ hay sao?"
Tiểu nha hoàn nhìn có vẻ hả hê nói: "Biết đâu chừng lại đúng thì sao. Cô nương, chúng ta có nên đuổi theo lên đó xem một chút không, hay là cứ đợi ở đây ạ?"
Đoàn Tam: "Hãy nhìn xem đối diện đi."
Ở phía bên kia đường, phía sau Cấm Vệ quân đã chật ních người. Có những đứa bé cưỡi trên cổ cha mẹ, có những cô gái ngồi trên vai chồng, nếu không phải cấm quân cầm chắc Trấn Thủ trong tay thì có lẽ bọn họ đã đuổi theo kiệu hoa vào hoàng cung rồi.
"Sao lại đông người như vậy?"
Đoàn Tam đến sớm, lúc đó bên đường vẫn còn có thể đi lại được. Lúc trước nàng chỉ chăm chăm chờ kiệu hoa đến, cũng không chú ý đến xung quanh. Đến giờ cỗ kiệu đã đi xa, Đoàn Tam mới nhìn thấy hai bên đường có thể gọi là ba tầng trong, ba tầng ngoài, thượng tầng ba tầng, hạ tầng cũng ba tầng.
Đoàn Tam cũng cho rằng mọi người sẽ từ từ tản đi, nhưng mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, Ninh Vương từ trong cung đi ra, dân chúng hai bên đường mới chịu tốp năm tốp ba tản đi.
Dù chỉ được nhìn thấy Ninh Vương có một lần trên đoạn đường từ Ninh Vương phủ đến Tôn gia, bách tính cũng không vội vã rời đi.
Người mới đã vào cung, gương cũng không cần dùng nữa. Trung Nghĩa hầu phu nhân cùng những phu nhân khác nhìn lễ quan và đám người của Ninh Vương phủ khiêng đồ cưới vào. Đông Viện của Tôn Sắc Vi nhanh chóng được lấp đầy, nàng ở trong tiểu viện phía tây cũng không ít của cải, nên từ đầu bên kia đến chính điện của Ninh Vương phủ, đồ cưới từ nhà Tôn gia vẫn không ngừng được khiêng ra.
Dân chúng xung quanh Ninh Vương phủ trước giờ chưa từng được thấy Thái tử, Tần Vương hay Tề Vương cưới vợ. Vả lại, đồ cưới đều là từ nhà gái nhà nâng vào trong cung. Nơi này trước kia vốn là khu dân nghèo, phủ của Đại công chúa cũng không ở khu vực này. Điều này dẫn đến việc đây là lần đầu tiên người dân quanh vùng được nhìn thấy nhiều đồ cưới đến như vậy.
Vài ngày sau, một cậu ấm trường học lắc đầu cảm khái: "Mười dặm hồng trang quả không sai chút nào."
Không chỉ bách tính, mà ngay cả Trung Nghĩa hầu phu nhân, người đã sớm nhìn thấy của hồi môn cũng không nhịn được mà cảm thán với những phu nhân khác: "Ninh Vương điện hạ thật là chịu chi."
Phu nhân của Hình bộ Thượng thư Lâm Thừa Tông không khỏi nhớ tới những lời đồn đại trên phố: "Ninh Vương và Tôn cô nương đúng là một cuộc hôn nhân dựa trên nhu cầu, nhưng xem ra bao nhiêu của cải kia cũng không uổng công."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất