Chương 264: Tư Mã gia tộc
Tốc độ của hai người đều là cực nhanh, trong chớp mắt liền tới một lần va chạm kịch liệt.
Ầm!
Thân hình người trẻ tuổi bất động, chỉ là hơi lắc lư một trận, mà thân thể Lâm Hải, thì bay rớt ra ngoài hơn mười mét, khó khăn lắm mới dừng lại, trong lòng dâng lên một trận khí huyết.
“Móa, thực lực do cắn thuốc mà được, chung quy là không bằng tự nhiên.” Trong lòng Lâm Hải thở dài.
“Ừm?” Lông mày người trẻ tuổi bỗng nhiên vẩy một cái, vô cùng giật mình nhìn Lâm Hải.
“Ngươi vừa mới ăn, là đan dược gì?”
Một người bình thường, ăn một viên thuốc, lại có thể chịu đựng một kích của tu sĩ, đây quả thực là Tiên đan a.
Người trẻ tuổi lập tức không bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam vô cùng.
“Ca ca ăn là kẹo đường, làm sao, ngươi cũng muốn ăn? Muốn ăn về nhà tìm mẹ ngươi đòi tiền mua đi!” Mí mắt Lâm Hải lật một cái, mỉa mai nói.
“Hừ!” Người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, “Giao ra đan dược trên người ngươi, sau đó lăn, bổn công tử có thể tha cho ngươi một mệnh, nếu không...”
“Nói nhảm nhiều quá!” Lâm Hải trực tiếp cắt ngang lời nói của gã, một mặt khinh thường.
“Vậy liền chịu chết đi!” Người trẻ tuổi trực tiếp đem Lý Chí Dũng cùng La Phượng ném xuống đất, toàn lực hướng phía Lâm Hải vọt tới tới.
Lâm Hải mới đi qua một lần đối kháng, đối với thực lực của người trẻ tuổi đã có một thứ hiểu biết đại khái.
Có lẽ chính mình không phải đối thủ của gã, nhưng gã muốn thương tổn đến chính mình bây giờ, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bởi vậy, Lâm Hải ngược lại cũng không sợ gã!
Thấy gã xông lại, khóe miệng Lâm Hải bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
“Ừm?” Người trẻ tuổi thấy Lâm Hải bỗng nhiên bật cười, nhất thời trong lòng liền báo động.
Đúng lúc này, tay phải Lâm Hải bỗng nhiên vung lên.
“Trích Tinh Thủ!” Lâm Hải thầm quát một tiếng.
“Sưu!” Một tiếng tiếng xé gió cấp tốc, bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng người trẻ tuổi.
“Có người đánh lén!” Trong lòng người trẻ tuổi hoảng hốt, cuống quít vội vàng đem thân thể né sang một bên, chỉ thấy một hòn đá to bằng miệng chén, gào thét lao sát qua khuôn mặt của chính mình, còn đem da thịt trên mặt cũng cào đến đau nhức.
Đồng thời khi gã tránh né hòn đá, công kích của Lâm Hải lại đến, một chiêu đá ngang, hướng thẳng đến ngực người trẻ tuổi mà đá tới.
“Đậu phộng!” Người trẻ tuổi nhất thời bị một trận trở tay không kịp, cuống quít trốn tránh, cuối cùng lại chậm một chút, bị một chân của Lâm Hải quét đến trên bờ vai.
“Ầm!” Thanh âm va chạm đến thịt truyền đến, người trẻ tuổi đau đến há miệng một phát, thân thể trực tiếp lui ra sau ngoài hai ba mét.
Vừa đứng vững, sau lưng lại sưu truyền đến một tiếng xé gió, vừa vội lại nhanh!
“Thảo!” Người trẻ tuổi thầm mắng một tiếng, thân thể xoay tròn một cái, lần nữa khó khăn lắm tránh thoát hòn đá bay tới từ sau lưng.
Vừa đứng vững thân hình, trong lòng người trẻ tuổi hoảng hốt.
“Là ai ở trong bóng tối đánh lén, cút ra đây cho ta!” Người trẻ tuổi một bên ngưng thần đề phòng, một bên lên tiếng rống nói.
“Ách...” Người trẻ tuổi hô một tiếng, đem cả Lâm Hải cũng sững sờ.
Cái nhị bức này là người mù à, nào có cái người đánh lén gì, không thấy chính mình vừa rồi đang phất tay a?
Trong lòng Lâm Hải buồn cười một trận, lần nữa hướng phía sau lưng người trẻ tuổi vẫy tay một cái.
“Sưu!” Lại là một khối đá lớn, mang theo kình phong mãnh liệt, hướng phía cái ót người trẻ tuổi đập tới.
“Không tốt!” Hòn đá lần này, cách người trẻ tuổi gần vô cùng, chờ thời điểm gã cảm giác được, thì đã đến gần sát bên.
Người trẻ tuổi vội vàng nghiêng đầu, tránh qua vị trí then chốt, khối đá phanh một tiếng, nện tại trên bờ vai.
“Tê ~” Người trẻ tuổi đau đến nhe răng, bỗng nhiên quay đầu hướng phía sau lưng nhìn lại.
“Là ai? Đi ra cho ta!” Trong giọng nói của người trẻ tuổi, đã mang lên một chút sợ hãi.
Tiếng nói còn không có rơi xuống, Lâm Hải đã đến.
Tay phải mau lẹ vô cùng, hướng phía cánh tay người trẻ tuổi chộp tới.
Ánh mắt người trẻ tuổi ngưng tụ, đưa tay đẩy ngang, hời hợt đem công kích của Lâm Hải hóa giải.
Đồng thời bay lên một chân, đem Lâm Hải bức lui về.
“Ai!” Lâm Hải khẽ than thở một tiếng, thực lực giả liền là không được a, khi dễ một ít thực lực nhỏ yếu còn có thể, gặp được loại thực lực này, lập tức liền nhìn ra là hàng giả.
Người trẻ tuổi bức lui Lâm Hải xong, nhưng không có truy kích, mà chính là một mặt đề phòng.
Gã thấy, Lâm Hải đối với gã căn bản không tạo được cái uy hiếp gì, nhiều lắm thì có chút phiền phức mà thôi.
Mà cái người đánh lén núp trong bóng tối, thỉnh thoảng dùng hòn đá đánh lén này, mới thật sự là họa lớn trong lòng.
Thế nhưng chờ rất lâu, cũng không có cái động tĩnh gì, người trẻ tuổi lại nổi lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ người đánh lén đã đi?
Nghĩ đến chỗ này, người trẻ tuổi bỗng nhiên tiếp cận Lâm Hải, trong ánh mắt lóe lên hàn quang.
“Ừm?” Thấy sắc mặt người trẻ tuổi có biến, Lâm Hải cũng vội vàng đề phòng, một mặt cảnh giác.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, ánh mắt kịch liệt giao phong ở giữa không trung, người lại không có tự tiện hành động.
Người trẻ tuổi sợ người đánh lén còn trốn ở trong tối, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, mà Lâm Hải biết mình không phải là đối thủ của người trẻ tuổi, xông qua cũng là phí công.
Hai người cũng có điều cố kỵ, kết quả mắt lớn trừng mắt nhỏ, tràng diện nhất thời an tĩnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm của người trẻ tuổi chậm rãi tỉnh táo lại.
“Tiểu tử đối diện, thương lượng như thế nào?” Người trẻ tuổi tuy vẫn là một mặt kiêu căng, nhưng giọng nói, so với bắt đầu, lại có chuyển biến rõ ràng.
“Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, thời gian của ta rất quý giá.” Lâm Hải một mặt không kiên nhẫn, trực tiếp đem lời nói mà người trẻ tuổi vừa mới nói, đáp nguyên trở về.
“Ngươi...” Người trẻ tuổi tức đến kém chút thổ huyết, hít sâu mấy hơi thở, mới đưa tâm tình trở nên bằng phẳng.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội* (người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.)*, đan dược mà trước đó ngươi ăn kia, từ chỗ nào có được, còn có bao nhiêu? Ta xuất tiền mua, dạng này ngươi cũng không có mất mát gì, hơn nữa đối với ngươi còn có ích lợi rất lớn, giao ra đi, loại Tiên đan này không phải là ngươi một người bình thường nên có được, nếu không sớm tối sẽ dẫn tới họa sát thân!”
Trong giọng nói của người trẻ tuổi mang theo uy hiếp, lộ ra một tia không thể nghi ngờ.
“Giao cho ngươi? Nghĩ thật đẹp!” Lâm Hải nhướn mày, nhanh chóng suy tư đối sách tới.
Chính mình ăn một khỏa Phong Ma Đan, chỉ có thời gian ba mươi phút đồng hồ, hiện tại đã hơn mười phút trôi qua, cùng gã nhưng là hao không nổi.
Vạn nhất đợi lát nữa dược hiệu qua một cái, đối phương tuyệt đối sẽ không cho mình thời gian ăn viên đan dược thứ hai, đến lúc đó chính mình cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói, cho nên, nhất định phải ở bên trong mười mấy phút này, đem người trẻ tuổi này giải quyết hết.
Người trẻ tuổi thấy Lâm Hải không nói lời nào, đang nhíu mày suy tư, coi là Lâm Hải là đang suy nghĩ lời mà mình nói, trong lòng nhất thời liền vui vẻ.
“Ngươi có khả năng còn không biết ta là ai, ta là người bên trong Tư Mã gia tộc, nếu như ngươi đem đan dược bán cho ta, tương đương kết cái thiện duyên lớn lao với Tư Mã gia tộc, đối với ngươi mà nói, thế nhưng là có lợi ích khổng lồ. Không phải mỗi người đều có thể có cơ duyên trèo lên Tư Mã gia tộc, ngươi cũng cần nghĩ kĩ!”
Người trẻ tuổi tiếp tục tuần tự thiện dụ nói, chỉ là lúc nâng lên Tư Mã gia tộc, lại là một mặt cao ngạo, để Lâm Hải nhìn mà khó chịu một trận.
“Ngươi thật sự là người của Tử Mã gia tộc?” Lâm Hải cố ý làm ra một biểu lộ giật mình.
Người trẻ tuổi kinh ngạc liếc nhìn Lâm Hải một chút.
“Nhìn vẻ mặt này, hắn thế mà thật đúng là đã nghe nói qua Tư Mã gia tộc, vẫn rất có kiến thức nha, này cũng bớt để cho chính mình lại còn phải phí miệng lưỡi giới thiệu với hắn.” Nghĩ đến chỗ này, người trẻ tuổi lại khôi phục một mặt kiêu căng.
“Lệnh bài ở đây, ta còn có thể gạt ngươi sao.” Người trẻ tuổi bỗng nhiên móc ra một khối lệnh bài màu đen, hướng phía Lâm Hải lắc lắc.
“Há, nguyên lai ngươi thật sự là người của Tử Mã gia tộc.” Lâm Hải giật mình một trận.
“Đã biết rõ ta là người của Tư Mã gia tộc, vậy còn không mau mau đưa đan dược giao ra!” Lỗ mũi của người trẻ tuổi hả ra một phát, ngạo mạn nói mệnh lệnh.
“Cái kia, ta có thể hỏi ngươi cái vấn đề sao?” Trên mặt Lâm Hải bỗng nhiên ngượng ngùng một trận, nhăn nhó nói nói.
Trang 133# 2