Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 114: Rõ ràng là đội trưởng vừa nở nụ cười

Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Sở dĩ Thẩm Nguyên Gia xác định như vậy là bởi vì lúc cô vừa mới nhìn thấy móng tay của Kim Vũ Huyên thì đột nhiên nghĩ tới video tử vong của Lữ Vạn Kiệt.


Trước khi vào phòng thẩm vấn cô có xem lại một lần, chỉ là lúc đó vẫn chưa phát hiện ra có chỗ không thích hợp.


Hiện tại nhìn thấy, đã biết vấn đề nằm ở đâu.


Trong video người đưa tay xem thử Lữ Vạn Kiệt còn sống hay không, và người sau đó đẩy Lữ Vạn Kiệt xuống hồ căn bản không phải cùng một người.


Bởi vì móng tay của bàn tay kia có hơi chút phản quang.


Nhưng bàn tay của người đẩy xuống hồ lại không có phản quang như vậy, trong cùng một hoàn cảnh không có khả năng xuất hiện hai tình huống hoàn toàn khác nhau.


Lữ Vạn Kiệt tử vong do chết đuối, cho nên vết thương sau đầu chỉ khiến anh ta đau đớn một chút, làm anh ta hôn mê hoặc sốc một chút mà thôi.


Cho nên Thẩm Nguyên Gia mạnh dạn nhận định người đánh Lữ Vạn Kiệt không phải là hung thủ.


Tình huống ngay lúc đó có lẽ là sau khi Kim Vũ Huyên đánh Lữ Vạn Kiệt, phát hiện anh hôn mê hoặc là tạm thời bị sốc bất tỉnh nên bỏ chạy, tiếp đó khiến cho hung thủ thật sự được lợi.


Đương nhiên cũng có thể là hai người cùng nhau tính kế.


Tình huống cụ thể chỉ có Kim Vũ Huyên và hung thủ biết.


Giọng nói của Kim Vũ Huyên trở nên bén nhọn hơn một chút, sắc mặt cũng có chút hoảng loạn, "Cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu gì cả, tôi không phải hung thủ, tôi cũng không biết hung thủ là ai! Không phải cảnh sát các người nên tự mình đi điều tra sao?"


Thẩm Nguyên Gia quan sát sắc mặt cô ta, phát hiện hình như cô ta thật sự không biết hung thủ là ai, nhưng cũng không loại trừ đây là biểu hiện giả dối của cô ta.


Cô không nhanh không chậm nói: "Cho nên tôi mới nói cô không cần phải nhận tội thay cho hung thủ, miệng vết thương sau đầu của Lữ Vạn Kiệt là do cô làm, nguyên nhân tử vong của anh ta là do chết đuối chứ không phải do vết thương sau đầu."


Kim Vũ Huyên quả thực đến bây giờ mới biết được nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Lữ Vạn Kiệt.


Nhưng cô ta vẫn hoài nghi hỏi: "Anh ta thật sự chết đuối? Không phải bị đánh chết?"


Lúc này cô ta căn bản không ý thức được mình đã nói ra việc mình làm.


Nhậm Lộ Lộ lập tức đưa ảnh chụp hiện trường cho cô ta nhìn một chút, "Anh ta được phát hiện vào buổi sáng ngày hôm sau ở trong hồ, do đuối nước mà chết, nếu như cô không phải hung thủ, vậy thì nhanh chóng chứng minh mình vô tội đi, nếu không thì trước mắt người bị tình nghi cũng chỉ có một mình cô."


Kim Vũ Huyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Vẻ mặt lúc này của cô ta cũng rơi vào trong mắt của những người đang vây xem ở bên ngoài.


Lưu Hà Dương đưa mắt nhìn Giang Bạn bên cạnh, nói thầm với Lý Thần: "Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đội trưởng tình nguyện tiền trảm hậu tấu cũng muốn đem người về đây cho bằng được."


Với bản lĩnh này, tuyệt đối đủ tư cách làm cố vấn.


Kim Vũ Huyên đúng thật là người bị tình nghi không sai, nhưng bọn họ muốn từ miệng cô ta cạy ra được chuyện gì chỉ sợ còn phải tốn một chút thời gian, kết quả Thẩm Nguyên Gia chỉ nói có vài câu đã đối phó được.


Lý Thần thấy có chuyện lạ, gật đầu: "Thần kỳ."


Sau vài lần liên tiếp, bọn họ đã bị thuyết phục.


Giang Bạn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt tán thưởng dừng ở trên người cô.


Vốn là vụ án này anh đã có ý giao cho cô, đúng lúc tạo uy tín trong đội, để tránh về sau nói chuyện sẽ không có ai nghe theo, vậy thì dự định của anh cũng sẽ không đạt được.


Anh quay mặt sang, "Mọi người nhớ chú ý quan sát."


Lưu Hà Dương và Lý Thần vội vàng gật đầu.


Ngay khi bóng dáng anh biến mất nơi cuối hành lang, Lưu Hà Dương liền nháy mắt, nhỏ giọng bát quái nói: "Tôi chắc chắn đội trưởng vừa mới nở nụ cười."


Tuy rằng rất nhỏ cũng rất ngắn, nhưng anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.


Nghe vậy, Lý Thần trợn trắng mắt, nói: "Cố vấn Thẩm lợi hại như vậy, nếu như là tôi, buổi tối nằm mơ cũng sẽ cười tới tỉnh, đội trưởng như vậy đã hàm súc lắm rồi."


Tính tình của Giang Bạn bọn họ đều rõ ràng.


"Nhưng cứ hàm súc vậy về sau làm sao theo đuổi bạn gái." Lưu Hà Dương phàn nàn.


Trong phòng thẩm vấn, Kim Vũ Huyên cảm thấy dường như ngọn núi lớn đè trên người mình đã biến mất, lập tức toàn bộ mọi thứ trước mắt là ánh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở.


Cô ta thở ra một hơi, nói: "Vết thương của Lữ Vạn Kiệt là do tôi đánh."


Nhậm Lộ Lộ thầm nghĩ: Quả nhiên.


Cô cũng đoán được là Kim Vũ Huyên sẽ thừa nhận, phá án lâu như vậy, sắc mặt Kim Vũ Huyên vừa mới biến hóa đã chứng minh tất cả.


Nhậm Lộ Lộ lập tức bắt đầu dò hỏi: "Tại sao hai người lại ở đó muộn như vậy?"


Kim Vũ Huyên nhớ lại một chút tình huống ngay lúc đó, thấp giọng nói: "Thật ra ban đầu không phải ở nơi đó, Lữ Vạn Kiệt muốn quấy rối tôi, sau đó mới lôi tôi vào chỗ đó......"


Nghe qua dường như không có vấn đề gì, Nhậm Lộ Lộ lại hỏi: "Cô và Phùng Tuấn là mối quan hệ bạn trai bạn gái sao? Với Lữ Vạn Kiệt cũng là loại quan hệ đó?"


Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Kim Vũ Huyên thay đổi một chút.


Nhưng mà chuyện này không quan trọng bằng chuyện xóa bỏ tội danh của bản thân, hơn nữa cảnh sát nếu có điều tra hẳn cũng đã biết, cô muốn giấu diếm cũng không có ích gì.


"Đúng vậy." Kim Vũ Huyên thừa nhận, "Sau khi tôi và Lữ Vạn Kiệt yêu nhau được nửa năm thì gặp được Phùng Tuấn, sau đó cùng anh ấy yêu đương, không ai biết chuyện này cả."


Cái loại cảm giác tự do với hai người đàn ông này làm cho cô trầm mê.


Vì thế nên đã che giấu được nửa năm.


"Phùng Tuấn có biết sự tồn tại Lữ Vạn Kiệt không?"


"Biết. Nhưng tôi nói với anh ấy Lữ Vạn Kiệt là đồng nghiệp yêu thầm tôi, anh ấy tin, cho nên mọi chuyện vẫn luôn bình an vô sự, còn về phần Lữ Vạn Kiệt thì tôi nói Phùng Tuấn là người theo đuổi tôi, dù sao thì Phùng Tuấn cũng sẽ không vào công ty."


Lúc Kim Vũ Huyên nói đến đây, đôi mi như phát sáng.


Thẩm Nguyên Gia thật sự không có cách nào tán thành với cái giá trị quan này, chỉ yên lặng nghe cô ta nói, xem sau đó có thể đối chiếu được gì với video hay không.


Nhậm Lộ Lộ lại hỏi một vài vấn đề đơn giản, Kim Vũ Huyên đều trả lời từng cái một.


Rồi sau đó, Nhậm Lộ Lộ hỏi tới sự tình phát sinh trong đêm đó.


Kim Vũ Huyên ngồi thẳng lưng, chậm rãi kể lại tình huống lúc đó.


"Một tuần trước, Lữ Vạn Kiệt đi công tác vài ngày, ở khách sạn đột nhiên muốn gọi video cho tôi, tất nhiên là tôi đồng ý." Nhắc tới chuyện này cô còn tương đối tức giận, "Nhưng sau đó lúc gần cúp máy anh ta lại nói muốn xem tôi khỏa thân, đương nhiên là tôi từ chối."


Nhậm Lộ Lộ và Thẩm Nguyên Gia nghe xong đều nhíu mày.


Chuyện này vừa nghe thì biết không có chuyện đồng ý.


Kim Vũ Huyên thở dài, "Sau đó hai chúng tôi thiếu chút nữa đã tranh cãi ầm ĩ, không lay chuyển được ý nghĩ của anh ta nên tôi đã đồng ý yêu cầu đó, còn lộ cả mặt mình nữa."


Thẩm Nguyên Gia nghe vậy thì biết sau đó chắc chắn đã xảy ra chuyện.


Nếu về sau bạn trai của cô muốn như vậy, chia tay ngay và luôn không thương lượng gì hết.


Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức nghĩ tới Giang Bạn chết trước mộ của mình, Thẩm Nguyên Gia 囧 囧, có đánh chết chắc Giang Bạn cũng không dám làm ra chuyện như vậy.


Nhậm Lộ Lộ hỏi: "Sau đó thì sao?"


"Sau đó, ngày hôm sau thì tôi đã quên mất chuyện này, nhưng không nghĩ tới sau khi Lữ Vạn Kiệt đi công tác trở về đột nhiên hỏi tôi về chuyện của Phùng Tuấn, tôi đương nhiên phải qua loa lấy lệ cho qua chuyện, ai ngờ đâu vậy mà anh ta đã biết."


Kim Vũ Huyên nhíu mày tiếp tục nói: "Anh ta uy hiếp tôi, nói sẽ tung video và ảnh chụp của tôi lên trên mạng, chia sẻ cho Phùng Tuấn xem, nên tôi đem những chuyện mình giấu diếm nói hết cho anh ta nghe, tôi sợ anh ta làm thật, nên mới nói."


Này còn chưa tính, về sau Lữ Vạn Kiệt ngược lại càng trầm trọng hơn.


Anh ta coi Kim Vũ Huyên như cái máy ATM, lợi dụng video và ảnh chụp để uy hiếp, lấy tiền từ chỗ cô ta tiêu xài, còn có phụ nữ ở bên ngoài, thậm chí còn xúi giục Kim Vũ Huyên lấy tiền từ chỗ Phùng Tuấn cho anh ta xài.


Dần dà, Kim Vũ Huyên chịu không nổi nữa.


Lữ Vạn Kiệt chính là một cái động không đáy, căn bản không thể lấp đầy.


Vào đêm xảy ra chuyện, tối đó Phùng Tuấn mời cô ra ngoài chơi, cô đồng ý, vừa vặn tối đó Lữ Vạn Kiệt phải tăng ca không ở nhà, cho nên Kim Vũ Huyên không sợ.


Nhưng không nghĩ tới lúc cô đến công viên, Lữ Vạn Kiệt vẫn luôn đi theo sau cô.


Hai người lại bởi vì chuyện video mà cãi nhau, lần này Kim Vũ Huyên nhịn không nổi nữa, trực tiếp muốn chia tay, nếu Lữ Vạn Kiệt tung ảnh và video lên thì cô sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.


Lữ Vạn Kiệt động tay động chân với cô, còn kéo cô vào tận trong rừng cây.


Kim Vũ Huyên vô cùng kinh hoảng, cố gắng chống cự anh ta, sau đó mò được một cục đá dưới gốc cây, thừa dịp anh ta không chú ý đột nhiên đập mạnh vào ót anh ta.


Sợ chưa đủ, cô còn đập anh ta thêm hai cái.


Lữ Vạn Kiệt ban đầu còn túm lấy cô, sau đó thì ngã xuống đất.


Kim Vũ Huyên nói tới đây còn có chút nghĩ mà sợ, "Tôi tưởng là anh ta bị tôi đánh chết, sau đó đưa tay sờ mũi thì phát hiện anh ta thật sự không còn thở nữa nên tôi bỏ chạy."


"Sau đó thì cô trốn đi, cũng không đến công ty?" Nhậm Lộ Lộ bổ sung.


"Đúng vậy......" Kim Vũ Huyên nói: "Làm sao tôi biết anh ta vẫn chưa chết chứ, nếu biết như vậy, tôi căn bản không cần phải trốn trốn tránh tránh làm gì, hại tôi lo lắng hãi hùng lâu như vậy."


Không nghĩ tới Lữ Vạn Kiệt lại chết đuối.


Đúng thật là chết đuối đều là người biết bơi, lúc anh ta học đại học còn là kiện tướng bơi lội đấy, không nghĩ tới cuối cùng lại chết dưới nước.


Trên mặt Kim Vũ Huyên một chút thần sắc đáng tiếc cũng không có.


Nhậm Lộ Lộ cũng có thể hiểu được, Lữ Vạn Kiệt giữ lại video và ảnh chụp như vậy, ngược lại còn dùng nó để uy hiếp Kim Vũ Huyên, cô ta hận không thể giết chết hắn, chẳng qua không có lá gan đó mà thôi.


Thẩm Nguyên Gia đột nhiên hỏi: "Cô và Phùng Tuấn hẹn nhau ở đâu?"


Kim Vũ Huyên sửng sốt một chút, nói: "Công viên."


"Công viên Thanh Hà?"


Kim Vũ Huyên dường như cũng ý thức được chuyện gì, gật gật đầu, "Bởi vì tôi ở chung với Lữ Vạn Kiệt nên vẫn luôn không cho Phùng Tuấn biết tôi ở chỗ nào, cho nên chúng tôi hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt đều là ở công viên, anh ấy sẽ ở đó chờ tôi."


So với một Lữ Vạn Kiệt bình thường, đương nhiên là Phùng Tuấn đẹp trai lắm tiền càng hấp dẫn người khác hơn.


Sau lần cãi nhau trong công viên, vốn dĩ cô và Phùng Tuấn đang muốn bàn chuyện cưới hỏi, gả cho phú nhị đại một chuyện tốt như vậy, cô đương nhiên phải thành công.


Cho nên mới đem mọi chuyện ngả bài, không nghĩ tới lại chọc giận Lữ Vạn Kiệt.


Thẩm Nguyên Gia quay đầu nói với Nhậm Lộ Lộ: "Gọi Phùng Tuấn đến đây."


Nếu như cô suy đoán không sai, đó chính là sau khi Kim Vũ Huyên đánh Lữ Vạn Kiệt thì Phùng Tuấn ra tay, cho nên cái tay kia trong video không có phản quang.


Nhưng chuyện này đều cần có căn cứ.


Nhậm Lộ Lộ cũng từ chỗ Kim Vũ Huyên nghe được chút hàm ý, gật gật đầu, "Tôi biết rồi, trước đó chúng ta cũng đã cho người quan sát anh ta một chút rồi."


Trước đó Phùng Tuấn còn nói anh ta căn bản không quen biết Lữ Vạn Kiệt, nếu đây là nói dối, vậy thì mức độ bị tình nghi sẽ tăng lên rất cao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất