Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 58: Bỏ thuốc.


"Cảnh sát Giang." Thẩm Nguyên Gia chủ động lên tiếng.


Giang Bạn nhìn người bên dưới, "Hắn là ai?"


Vừa rồi tên này rõ ràng đã động tay với cô, đúng lúc bị anh bắt gặp nên vài chiêu đã có thể tóm gọn.


Thẩm Nguyên Gia nói: "Hắn từng là bạn hợp tác với tôi."


Giang Bạn biết cô là người mẫu, hợp tác với những người khác là chuyện bình thường, chẳng qua đồng nghiệp thôi mà đến mức này ư?"


Thấy anh không tin, Thẩm Nguyên Gia chần chừ nói tiếp câu sau: "Hắn từng quấy rối tôi."


Giang Bạn khe khẽ nhíu mày.


Giọng Phan Thần Hoà phát ra từ cái khẩu trang dày cộm: "Chỉ mới chạm vào có một chút thôi mà, quấy rầy cái gì... Đau đau đau!"


Lời còn chưa nói hết đã thảm thiết kêu lên.


Giang Bạn tăng lực tay, trên mặt lại không có biểu cảm gì, "Vậy theo tôi một chuyến đi."


Thẩm Nguyên Gia nghĩ rồi đồng ý.


Cô cũng cần giải quyết chuyện bị Phan Thần Hoà tập kích, tốt nhất là để cho Giang Bạn định tội hắn, sau này đỡ phiền phức.


Cô gửi tin nhắn cho Tôn Ngải.


Tôn Ngải hỏi han vài câu rồi bảo cô đi cùng cảnh sát.


Giang Bạn gọi Lưu Hà Dương lái xe tới đây.


Hôm nay anh không đi làm, trong đội cũng không có vụ án giết người nào nên nghỉ ngơi một ngày, không ngờ lại gặp phải chuyện này.


Không bao lâu sau, Lưu Hà Dương lái xe tới.


Cậu vừa xuống xe đã thấy đội trưởng nhà mình mặt lạnh như bang áp giải một nam thanh niên, lại thấy Thẩm Nguyên Gia đứng kế bên, trong đầu cũng đại khái hiểu được vấn đề.


Lưu Hà Dương hỏi: "Đội trưởng, tên này phạm tội gì?"


Lúc này Phan Thần Hoà đột nhiên giãy dụa, chẳng qua là hắn không thoát khỏi gông cùm của Giang Bạn nên bị áp giải lên xe.


Giang Bạn nói: "Giải lên trước đi."


Chờ sau khi Lưu Hà Dương giải hắn lên mới tò mò hỏi: "Người này nhìn có chút quen mắt."


Đến khi lái xe được một đoạn đường rồi thì anh mới nghĩ ra, đây là nam người mẫu hai ngày trước mới nổi trên hot search đây mà.


Lưu Hà Dương cũng là một trào lưu boy nên nào có chuyện anh bỏ lỡ mấy tin tức nóng hổi trên weibo chứ. Nãy giờ hấp tấp quá nên chưa nhớ ra kịp.


Bây giờ hai cái gif đó đã được truyền bá rộng rãi rồi.


Lưu Hà Dương nhìn người yên tĩnh trong kính chiếu hậu: "Thẩm tiểu thư, cô có bị thương không?"


Thẩm Nguyên Gia còn chưa mở miệng thì Giang bạn đã lạnh lùng lên tiếng, "Lái xe của cậu đi, lời đâu mà lắm vậy."


Mắt Lưu Hà Dương chớp chớp.


Anh đã đoán được Giang Bạn có tâm sự.


Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, "Không có việc gì, hắn không đụng được tôi."


Phan Thần Hoà ngồi kế bên Giang Bạn, khí thế bức người nên cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể mặt nặng mày nhẹ ngồi một chỗ.


Ánh mắt như muốn xuyên thủng Thẩm Nguyên Gia ngồi đằng trước.


Rất nhanh đã đến sở cảnh sát, vào bên trong, Phan Thần Hòa đột nhiên ngoan hẳn.


Thẩm Nguyên Gia đã từng tới rồi, trí nhớ khá tốt nên đã quen đường quen nẻo, người bên trong cũng không ai xa lạ, hầu hết đều đã từng gặp.


Lưu Hà Dương đưa Phan Thần Hòa tới phòng thẩm vấn.


Giang Bạn đứng bên cạnh Thẩm Nguyên Gia, thấp giọng hỏi: "Quấy rầy... cô có chứng cứ không?"


Thẩm Nguyên Gia khẽ nhíu mày, "Không có."


Mấy chuyện này đối với Phan Thần Hòa mà nói đều là chuyển cỏn con, lúc đó đạo diễn và nhân viên công tác cũng không chú ý thấy.


Hơn nữa chuyện đã qua hai ba hôm rồi, giờ cô có nói cũng đã muộn.


"Chuyện này không đề cập tới nhưng hôm nay hắn muốn tập kích tôi, hẳn là có thể bắt được đúng không?"


Giang Bạn nói: "Cô có thể kiện hắn, trên đường có camera theo dõi, có nhân chứng."


Chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa lúc ấy Phan Thần Hoà đã kẹp chặt tay cô, hoàn toàn có thể dựa nào nó để kiện cáo.


Cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn nay lại có thêm một vết đỏ, không rõ lắm nhưng hằn lên trên da vẫn có chút chói mắt.


Thẩm Nguyên Gia cầm di động lên, "Tôi muốn gọi luật sự."


Cô đâu có thể để chuyện dễ dàng qua như vậy được, cứ thế mà tha cho Phan Thần Hòa thì quá dễ dãi với hắn, kiện lên tòa tính ra chả được gì nhưng cũng phải khiến hắn đau khổ.


Lưu Lị nghe cô nói xong cũng lắp bắp kinh hãi: "Chuyện lớn như vậy sao em không nói cho bị biết, lúc ấy cứ trực tiếp đá hắn là được!"


Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia thấy Lưu Lị nói chuyện thô bạo như vậy.


Cô tạm dừng một chút, đơn giản thuật lại chuyện hôm nay mình bị tập kích, còn có ý muốn kiện Phan Thần Hòa.


Lưu Lị đỡ trán, "Cũng may có cảnh sát đến kịp, không thì em xong đời rồi. Được rồi, chị sẽ cho luật sư lo liệu, em yên tâm."


Cảm ơn chị Lị.


"Cảm ơn gì chứ, chuyện này là chị không chú ý tốt, sau nếu lại có những việc như này xảy ra thì em phải nói với chị trước, có biết không?"


Thẩm Nguyên Gia ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em biết rồi."


Sau khi cúp điện thoại, Cô đối mặt với ánh mắt của Giang Bạn, "Luật sư sẽ tới ngay."


Giang Bạn tự nhiên thu hồi ánh mắt, "Ừm."


***
Bên này, Lưu gia đã loạn thành một đoàn.


Khi Lưu Húc Dương nhận được đáp án không thể tưởng tượng nổi của Thẩm Nguyên Gia, anh ta vẫn không thể nào nghĩ được. Mẹ của anh ta là một người phụ nữ truyền thống, trọng nam khinh nữ đương nhiên có nhưng không đến nỗi hại cháu gái ruột của mình.


Hơn nữa trước khi Nguyệt Nguyệt chào đời, bà ấy cũng rất vui vẻ.


Lâm Tư Vũ có con muộn, sau khi biết được con dâu mang thai, bà cực kỳ vui mừng, còn thường xuyên đưa đồ bổ tới nhà.


Biết là sinh ra con gái nhưng cũng không tức giận.


Chính vì thế mà Lưu Húc Dương không thể hiểu nổi vì cái gì mà bà lại xuống tay với cháu nội của mình, bà đã lớn tuổi như vậy, căn bản là không có khả năng.


Nhưng hắn vẫn phải tra rõ chuyện này.


Không có chứng cứ, cảnh sát không thể bắt người, may là lượng thuốc không nhiều, không có ảnh hưởng gì lớn nên Nguyệt Nguyệt có thể về nhà tịnh dưỡng.


Lâm Tư Vũ đưa con gái về nhà.


Những camera bị hư ở trong nhà cũng được sửa lại, những nơi có góc chết cũng được trang bị thêm thiết bị theo dõi.


Buổi chiều mẹ Lưu sẽ đến nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ.


Lúc này Lưu Húc Dương đang ở thư phòng làm việc, nghe quản gia thông báo, anh vội nhìn màn hình theo dõi, quả nhiên mẹ tới rồi.


Lâm Tư Vũ đang ngủ trưa, con gái nằm ở trong phòng.


Mẹ Lưu không lên tiếng chào hỏi gì mà trực tiếp lên lầu hai, thẳng hướng phòng bọn họ mà đi, lén lút mở cửa.


Nhìn thấy động tác này, lòng Lưu Húc Dương không khỏi nguội lạnh. Vốn vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng hiện tại trong lòng đã có kết luận.


Đau lòng thật đấy, nhưng hắn muốn biết vì lý do gì mà bà nội ruột lại xuống tay với chính cháu gái của mình, chẳng lẽ bà không cảm thấy day dứt sao?


Lâm Tư Vũ thật ra không có ngủ. Cửa phòng vừa mở ra thì cô cũng mở mắt, đợi người vào nhẹ nhàng khép cửa lại, cô mới ngồi dậy


Cô hỏi: "Mẹ à, sao mẹ lại vào đây."


Mẹ Lưu căng thẳng, nếp nhăn ngay mắt sâu hoắc, cười nói: "Mẹ nghe nói Lưu Nguyệt đã khỏe rồi nên đến đây thăm."


Lưu Tư Vũ cười khổ: "Vậy sao?"


Cửa phòng bị mở ra, Lưu Húc Dương xuất hiện phía sau, "Mẹ, con vừa thấy mẹ trong thiết bị theo dõi, trong túi mẹ chứa thú gì vậy?"


Lời nói thẳng thừng dứt khoát khiến mẹ Lưu hoảng sợ.


"Húc Dương, con nói gì vậy?" Mẹ Lưu xoay người trách cứ, "Chẳng lẽ các con không muốn để mẹ đến thăm Nguyệt Nguyệt sao?"


"Đương nhiên không phải." Lưu Húc Dương nhìn chằm chằm mẹ mình, thật lâu mới lên tiếng, "Chỉ là, con không thể ngờ tới Nguyệt Nguyệt bị chính bà nội của mình hại chết."


Mẹ Lưu chết lặng, chưa kịp phản ứng thì cái túi trong tay đã bị Lưu Húc Dương giựt qua.


Có khoảng mấy chục viên thuốc màu cà phê đặt trong một cái túi nilon trong suốt nhỏ, đúng với hình dạng loại thuốc mà bác sỹ từng cho anh xem.


Cũng chính là nguyên nhân khiến Nguyệt Nguyệt bị bệnh.


Lưu Húc Dương ném bịch thuốc xuống đất, "Mẹ, mẹ có biết đây là cái gì không? Nguyệt Nguyệt bị đút cho thứ này mà sùi bọt mép phải vào viện, mẹ còn muốn cầm theo cái này làm gì? Lần này đến là muốn giết chết Nguyệt Nguyệt sao!"


Sắc mặt bà Lưu thay đổi, lẩm bẩm nói: "Mẹ không... không phải như vậy, mẹ không có..."


Lâm Tư Vũ nhảy từ trên giường xuống, "Mẹ không có ý này vậy thì là ý gì? Không phải mẹ chính là người đút cho Nguyệt Nguyệt sao?"


Cô nhớ rõ lúc ấy cô muốn đi toilet, đúng lúc bà đang ở đây nên nhờ bà trông một lát, vậy mà ban đêm Nguyệt Nguyệt đã xảy ra chuyện.


Cách mấy tiếng đó, camera lại hỏng, cô cũng không nghĩ chuyện này liên quan tới bà.


Bà Lưu thoáng nhìn qua con dâu, cuối cùng nhìn về phía con trai mình, nhẹ nhàng nói: "Húc Dương, mẹ không có ý đó, con nghe mẹ nói đã."


Lưu Húc Dương xoa xoa đôi mắt, "Mẹ nói đi, con muốn biết lý do vì sao?"


"Em gái con tìm một người thầy bói rất có tiếng." Nói đến chuyện này, bà Lưu liền nhẹ nhàng hơn, "Đại sư nói các con đáng lẽ nên có ba đứa con mới đúng, nhưng Lưu Nguyệt không được, con bé khắc cha khắc mẹ, khắc anh chị em, không thể giữ."


Lâm Tư Vũ buột miệng thốt ra, "Vậy mà mẹ cũng tin sao? Con gái mẹ lừa mẹ mà mẹ cũng tin sao?"


Mẹ chồng cô bị cửa kẹp đầu rồi sao?!


Bởi vì tin lời một tên bịp bợm đặt điều vô căn cứ mà lại ra tay nhẫn tâm với cháu gái vừa mới sinh của mình, rốt cuộc là xuẩn ngốc đến mức nào chứ?


"Thầy bói chó má gì chứ, thầy bói kêu mẹ đi giết người sao!" Lâm Tư Vũ buông những lời thô tục, "Cho nên mẹ mới đút thuốc độc cho Nguyệt Nguyệt có phải không?"


Bà Lưu thì thò, "Không phải độc..."


Lâm Tư Vũ đã nhịn lắm rồi, gào to, "Không hải độc mà Nguyệt Nguyệt lại sùi bọt mép? Không phải độc mà lại khiến con bé nhập viện?"


Bà Lưu bị cô làm cho sợ kinh người, nhìn về phái Lưu Húc Dương.


Trong lòng bà con trai mới là quan trọng nhất, mặc kệ con dâu nói gì.


"Húc Dương... mẹ chỉ là... Vì muốn tốt cho con thôi. Con không thể để sự cản trở của con bé để sau này... Lưu gia chỉ có con là con trai..."


"Mẹ bị ngốc sao!"


Lời chưa nói xong, Lưu Húc Dương đã nắm tóc mình kêu to, cắt ngang lời nói của bà. Nếu đối phương không phải là mẹ ruột của anh thì có lẽ bây giờ anh đã xông lên rồi.


*


Bà Lã có lời muốn nói: Chủ nhật off nha các tình iuuuu.


*


#10042021

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất