Chương 19: Vô Đề
Ngẫm lại mùi vì của thịt thỏ xào ớt, Dương Địa Hải không nhịn được nuốt nước miếng, hôm nay đúng là hưởng sái vận may của cháu trai.
“Được.” Biên Duyên gật đầu, một tiếng đồng hồ đủ rồi.
Dương Địa Hải nghe xong vui mừng xoa tay rời khỏi, bà chủ Biên làm thịt biến dị thú cấp một ngon như vậy, biến dị thú cấp hai càng đáng chờ mong hơn.
Tiễn Dương Địa Hải về, Biên Duyên múc nước rửa sạch thỏ xong mới cho vào máy chuyển hóa năng lượng.
[Thỏ biến dị cấp hai, năng lượng phân bố đều, trong não bộ kiểm tra còn một viên tinh hạch cấp hai, có khởi động trình tự giữ nguyên năng lượng không?]
“Không, lấy tinh hạch, lấy hết năng lượng.” Nghe giọng điệu lạnh băng của hệ thống, Biên Duyên híp mắt trả lời trong đầu, cô bây giờ không thể đưa ra một bữa ăn năng lượng có tác dụng đặc biệt, hơn nữa lại còn là thành viên dự bị của Chấp Băng, nếu như để cậu ta biết được mình có thể làm ra món ăn đặc biệt, có lẽ không bao lâu sau, Vân Tô sẽ trực tiếp tìm đến cửa.
Bữa ăn dị năng có tác dụng đặc biệt chỉ có thể đưa ra sau khi cô thức tỉnh dị năng bảo vệ được bản thân.
[Đang lấy năng lượng…]
Hệ thống nghe xong tách viên tinh hạch cấp hai ra rồi bắt đầu lấy năng lượng trong người thỏ biến dị cấp hai chuyển sang người Biên Duyên.
Cảm giác thỏ biến dị cấp hai mang đến cho cô càng lâu hơn, chỉ là một con thỏ chưa đầy năm cân lại có thể mang đến cảm giác dồi dào như mấy viên tinh hạch cấp một.
Quả nhiên năng lượng trong biến dị thú cấp càng cao thì càng khác biệt, thực sự không biết tinh hạch từ cấp ba trở lên hàm chứa bao nhiêu năng lượng, có lẽ dùng mấy viên, cô có thể thức tỉnh dị năng rồi đúng không.
Dù sao thì đẳng cấp tinh hạch càng cao thì năng lượng trong đó không những càng mạnh, mà độ tinh khiết của năng lượng cũng càng hơn.
Hơn nữa biến dị thú từ cấp ba trở lên, cứ cách một cấp, năng lực càng khác xa nhau, cũng giống như con hỏa lang cấp năm hai đoàn lính đánh thuê cùng đối đầu trong truyền thuyết, nếu không phải Thích Uyên đột nhiên thăng cấp, hai đoàn lính đánh thuê muốn bắt giết nó cần phải trả giá rất lớn.
Năng lượng bên trong tinh hạch hỏa lang cấp năm dùng cách đổi của hệ thống thì chính là một trăm lần năng lượng của tinh hạch cấp một, hơn nữa độ tinh khiết của năng lượng tinh hạch cấp một không thể nào so được.
Tính toán theo thời gian của tận thế, đây có lẽ là tinh hạch cấp năm đầu tiên xuất hiện ở Đoạn Nhai thành.
À đúng rồi, thời gian này.
Nhớ lại trong ký ức, Biên Duyên nhớ ra, viên tinh hạch cấp năm rơi vào tay nam chính là có thể nói là thúc đẩy quá trình nâng cao thực lực của tiến hóa giả.
Bởi vì trong một lần tình cờ, nam chính phát hiện dị năng giả có thể hấp thụ năng lượng bên trong tinh hạch để nâng cao thực lực, vì vậy tinh hạch không còn là tiền thông dụng trên thị trường, giá cả của nó tăng theo đường thẳng, điểm tín dụng trở thành tiền ảo của thời đại mới chính thức được thực hiện ở khắp các khu.
Nhưng mà cách thời gian nam chính phát hiện có thể hút năng lượng trong tinh hạch còn một khoảng thời gian, dù sao Boss phái phản diện thúc đẩy tất cả còn chưa hắc hóa, khoảng thời gian này đủ cho Biên Duyên dự trữ một lô tinh hạch để thức tỉnh dị năng.
Nghĩ đến đây Biên Duyên làm nhanh động tác trong tay, cô nhất định phải tranh thủ dự trữ nhiều tinh hạch trong khoảng thời gian này, nếu như được cô cũng phải bắt đầu tính toán cho tương lai của An An, ở thế giới không hòa bình này không có gì yên tâm hơn việc bản thân có thể tự bảo vệ mình.
Cho gia vị trong tay vào, các loại gia vị được đảo trong dầu sôi phát ra mùi thơm vừa kích thích vừa khiến người ta thèm thuồng, thịt thỏ xào qua dầu cay mềm tươi thơm càng thêm hấp dẫn.
Người đi ngang qua ngửi thấy mùi lan tỏa trong không trung hắt xì hơi mấy cái nhưng không nỡ bước nhanh, thậm chí còn bước chậm lại tham lam ít mùi thơm ớt bay ra từ trong cửa sổ.
Mùi này rất kích thích.
Lúc Dương Địa Hải đến lấy món ăn nhìn thấy mọi người không nhịn được nghiêng người hít mùi thơm trong không khí.
“Bà chủ Biên, tôi đến lấy món ăn.” Nhìn ánh mắt mọi người lập tức rơi trên người mình, Dương Địa Hải không nhịn được hất cằm, nhiều món ngon như vậy toàn bộ đều là của bọn họ.
“Xong rồi đây, đợi chút.” Biên Duyên nhìn ông ấy một cái tiếp tục đảo đồ ăn trong chậu sắt lớn.
“Mì kho còn lại bao nhiêu, tôi thấy hơi không đủ.” Ngửi mùi thơm trong không khí, ông ấy cảm thấy một mình mình có thể ăn hết chậu này.
“Còn khoảng hai mươi ba hộp.” Biên Duyên múc ra xong đếm.
“Toàn bộ để lại cho tôi đi, nếu không tôi sợ bọn họ sẽ đánh nhau mất.” Dương Địa Hải quá hiểu đám người trong nhà mình, bọn họ bây giờ có thể không nể mặt cả trưởng bối chỉ vì một miếng ăn.