Chương 30: Vô Đề
Nhấc nồi lên, Biên Duyên dùng vẻ mặt phức tạp ấn tay khiến cho chiếc nồi trở lại trạng thái bình thường, sau đó vô tình rửa lại rồi đặt nó lên giá.
“Hừ.” Nghe tiếng keng keng phát ra từ chỗ đồ dùng phòng bếp sau lưng, Biên Duyên hừ một tiếng quay đầu rời khỏi, nếu trời đã sáng cô cũng phải bắt đầu bận rộn cho ngày hôm nay, dù sao thức tỉnh dị năng đặc biệt như vậy, đốt tinh hạch vào nó không hề lưu tình.
Kéo chăn cho An An vừa lật người rồi Biên Duyên mới xuống xe đi về phía chợ, nhìn đồ trên sạp hàng xung quanh, bước chân của cô nhanh hơn nhiều, thức tỉnh dị năng khiến cảm xúc đè nén dưới đáy lòng cô bắt đầu tiêu hao.
Chỉ cần cô cố gắng luyện tập, sau này lớp bảo vệ an toàn của cô và An An không còn chỉ nằm ở trong xe kết hợp với nhà nữa.
“Em gái, tâm trạng hôm nay tốt quá nhỉ.” Dương Địa Hải nhìn Biên Duyên phát ra sự vui mừng, ngậm cây thuốc vẫn chưa châm lửa trêu chọc.
Chào anh Dương, rõ ràng vậy sao?” Biên Duyên nghe xong nâng tay xoa mặt.
“Vô cùng rõ ràng.” Dương Địa Hải gật thật mạnh đầu, trước đây Biên Duyên cười cứ cảm thấy có tâm sự gì đó, không giống hôm nay vui mừng phát ra từ tận đáy lòng.
“Cuộc sống càng ngày càng có triển vọng hơn.” Biên Duyên nghe xong cười đáp.
“Đúng vậy, năm nay rất yên ổn.” Dương Địa Hải tán thành gật đầu, hai năm trước thành phố chưa ổn định, bên này rất hỗn loạn, không giống bây giờ đã đi vào quỹ đạo.
“Hôm nay tâm trạng tốt, trưa nay sẽ làm món ruột kho anh Dương nhớ mong, thuận tiện mang cả gà này qua cho em, em làm món gà nước bọt, bán theo phần.” Biên Duyên nhìn gà biến dị đã được xử lý sạch sẽ nói.
“Vậy được, hôm nay có phúc ăn uống rồi, thực sự hi vọng sau này ngày nào tâm trạng em cũng tốt như vậy.” Tâm trạng vui mừng của anh Dương không thể che giấu được, hôm nay có hai món ăn, một món trong đó còn bán theo phần.
“Ngày ngày làm như vậy chưa đến nửa năm anh phải ra mộ thăm tôi rồi.” Biên Duyên nhướng mày trêu chọc một câu, ngày ngày làm như vậy chẳng mệt chết cô.
“Được, thi thoảng một lần thì được đúng không.” Dương Địa Hải nghe xong khóe miệng co rút, nhưng mà nghĩ lại cũng hiểu được, một mình cô chăm con, một ngày hai bữa tự làm đã đủ mệt rồi.
“Vậy còn được, chốc nữa anh Dương mang qua cho em, em đi mua nguyên liệu khác.” Sau khi cân xong trả tiền, Biên Duyên cầm giỏ trúc rời đi.
Đi dạo một vòng chợ, trong tay xách không ít túi lớn túi nhỏ, Biên Duyên mới giả vờ như vô tình dừng lại trước một sạp hàng rất đơn giản.
“Ông chủ, dao này của anh không tệ.” Biên Duyên bỏ đồ trong tay xuống cầm dao thái dao trên sạp lên nhìn, dao sắc bén, làm động tác thái rau quả thực rất thoải mãi.
“Làm thủ công, bảy mươi tinh hạch cấp một một chiếc, không mặc cả.” Ông chủ trẻ tuổi nhìn cô lạnh lùng nói.
“Thực sự không mặc cả?” Biên Duyên nhìn anh ta, nếu không phải do tối qua nhìn thấy anh ta trong camera, chỉ với thái độ này sao cô có thể nghĩ người này đang giám sát cô chứ.
“Không mặc cả.” Ông chủ nghe xong không vui nhìn cô, dao thái rau bình thường không thể nào so sánh với dao của anh ta, giá này của anh ta thực sự không cao.
“Được rồi, tôi lấy, ấy, đây là gì?” Biên Duyên trầm tư một lúc thì nói, cô có thể nhìn ra đây là một con dao tốt, giá cả này cũng rất thích hợp, sau đó cô đặt dao xuống trước mặt mình lại cầm một thứ được điêu khắc bằng xương lên.
“Sáo bằng xương, hai mươi tinh hạch.” Ông chủ nâng mắt nhìn đồ trong tay cô, đây là đồ người nào đó trong đội rảnh rỗi không có việc gì làm, sáng hôm nay mang hết qua cho anh ta để anh ta gom thành một sạp bán hàng linh tinh.
“Mua về cho An An chơi.” Biên Duyên sờ ba lỗ trên đó, cô từng nghe mấy lần sáo thổi, đáng tiếc cô không biết thổi, chỉ có thể mua về cho An An tự chơi.