Chương 235: Thứ mà ngươi cho là chính nghĩa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bởi vì cái gọi là thay đổi thành chủ chỉ là một thứ ngụy trang! Hữu Quốc hiện hành loại hệ thống chính trị này, chỉ là muốn chọn lựa tu sĩ ưu tú nhất, có thiên phú nhất các nơi trong đất nước. Để cho con thánh thú hộ quốc chó má kia ăn thịt! Người được kiểm tra ra là kém cỏi nhất, thật ra là người có thiên phú cao nhất. Nhưng thiên phú lại trở thành lý do mất mạng!”
“Chỉ có như vậy, nó mới có thể tiếp tục không ngừng trưởng thành, vẫn luôn ở lại Hữu Quốc, vẫn luôn …‘Bảo vệ’ nơi này!”
“Nhưng mà sự bảo hộ mà nhân dân luôn mang ơn đội nghĩa, chỉ là hành vi bảo vệ thức ăn theo bản năng của một con dã thú!”
Ánh mắt Doãn Quan bị một loại đau khổ làm cho vặn vẹo.
Hắn ta đang cười. Cười nhạo chính mình, cũng cười nhạo quốc gia dị dạng này.
“Thì ra là thế!” Khương Vọng nói.
“Thì ra là thế?”
“Ta chỉ đột nhiên nghĩ ra một việc.” Khương Vọng nói: “Ta cho rằng Triệu Thương muốn giết ta. Hiện tại ta mới hiểu được, lão thật sự muốn giết ta. Nhưng không cần tự ra tay. Lão đứng trước mặt mọi người tuyên bố ta đã giải quyết Thiên Tuyệt Chú, là muốn mượn ngươi ra tay.”
“Bởi vì ngươi quá thông minh. Ngươi cự tuyệt lão. Người thông minh có thể thấy rõ bộ mặt thật của quốc gia này. Nếu ngươi có hậu đài thì thôi, nếu không có, vậy thì ít đi một người biết chuyện cũng tương đối tốt. Mà ta... Ngươi cảm thấy ta nên giết ngươi sao?”
“Có lẽ nên.” Khương Vọng nắm chặt kiếm: “Bởi vì ngươi có con đường của ngươi, ta có con đường của ta.”
“Ngươi còn không cảm thấy mình sai hay sao?” Doãn Quan nhíu mày nói: “Thứ mà ngươi cho là chính nghĩa, trên thực tế chỉ là tiếp tay cho giặc!”
“Ngươi có biết không...” Khương Vọng nói: “Biểu muội ngươi thật sự rất yêu ngươi.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Vậy ngươi có biết, người giấy nguyền rủa kia sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng không?”
“Sẽ làm nàng sinh một trận bệnh nặng. Mà người của Tô gia, trừ nàng ra thì sẽ chết sạch.”
“Nếu ta không nhớ lầm, người của Tô gia cũng là thân nhân của ngươi.”
“Thân nhân?” Doãn Quan nở nụ cười: “Vậy ngươi biết không, là ai để lộ thiên phú thật sự của ta, khiến ta trở thành thành chủ của thành Nhị Thập Thất? Chính là phụ thân của Tô Mộc Tình, người dượng ruột thịt của ta!”
“Chỉ vì dựa vào chuyện ta là nguyên liệu nấu ăn có thể khiến Quy Thú ăn no nê, ông ta có thể củng cố quyền lực. Thậm chí giúp mình bò vào được thượng thành. Ông ta hoàn toàn đã quên năm đó vì sao mình được lên làm gia chủ, đã quên nương của ta chết như thế nào!”
Khương Vọng im lặng, quả thật hắn không cách nào trách cứ người này.
Nhưng hắn cũng có con đường của mình, sẽ không dao động vì hoàn cảnh bi thảm của người khác.
Khương Vọng nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới không, con cự thú kia phát cuồng, công kích hạ thành, sẽ có bao nhiêu người chết? Ngươi không thể dùng sai lầm lớn hơn để sửa đúng một sai lầm khác.”
“Vậy thì phải xem định nghĩa sai lầm là như thế nào.” Doãn Quan lạnh nhạt nói.
“Như vậy, một câu hỏi cuối cùng.” Khương Vọng hỏi: “Vì sao ngươi nói nhiều với ta như vậy?”
“Ha ha ha ha.” Doãn Quan cười ha hả: “Đến bây giờ, ta mới cảm thấy ngươi thú vị.”
Hắn ta trả lời: “Bởi vì ta giống như ngươi... Đều đang đợi người. Ngươi đang đợi hắn tới giết ta, ta cũng đang đợi... Hắn tới giết ta!”
Hắn ta vừa dứt lời.
Từ hướng thành Nhị Thập Thất, một bóng người thẳng tắp như mũi tên rời cung, đang lấy tốc độ gần như bắn phá không gian bắn thẳng đến nơi này!
Nếu ông ta là mũi tên.
Vậy cung sẽ lấy núi cao làm cán, sông nước làm dây.
Mũi tên này nhất định có thể bắn phá trời cao!
Cơ bắp hùng tráng, áp lực to lớn, chỉ đứng ở nơi cực xa đã khiến người ta biết ngay đến thân phận của ông ta, thống soái của Phụ Bi quân Trịnh Triêu Dương!
Mà Doãn Quan vung tay áo lên, đi ngang qua bên cạnh Khương Vọng.
“Bọn chúng chỉ tính sai một điều. Đó chính là...”
Hắn ta vừa nói, vừa bắt đầu gia tốc nhắm về hướng của Trịnh Triêu Dương!
“Bọn chúng vẫn chưa thật sự biết, rốt cuộc ta có thiên phú đến mức nào, rốt cuộc mạnh đến mức nào!”
Khương Vọng không nói gì, cũng không quay đầu lại.
Trước đó ở thành Nhị Thập Thất, biểu hiện của Triệu Thương quá chu đáo, quá rộng rãi lại quá cơ trí.
Một người cơ trí như vậy mà có thể không thấy rõ được những hành vi con mình đã làm hay sao?
Nhưng Triệu Triệt vẫn trưởng thành theo kiểu như bây giờ vì thế Khương Vọng đã cảm nhận được sát ý của Triệu Thương.
Hắn cũng hi vọng chỉ là một loại ảo giác, hắn nguyện tin vào mặt tích cực ấm áp của thế giới này, dù người cho hắn sự tích cực ấm áp... gần như đều chết cả rồi.
Nhưng trong nháy mắt hắn nhìn thấy Doãn Quan, hắn liền hiểu ra, mình chỉ là một miếng mồi.
Có lẽ Doãn Quan ẩn nấp quá giỏi, có lẽ việc bói quẻ đã mất đi hiệu lực.
Tóm lại là Thượng thành không thể tìm được Doãn Quan.
Còn Triệu Thương thì cố ý tuyên dương công lao của mình trước mặt mọi người là để mình bị Doãn Quan để mắt, dùng một người đi đường có công với Hữu Quốc như mình để dụ Doãn Quan cắn câu.
Gì mà mời gia nhập Thượng thành, gì mà tặng Dưỡng Niên đan, chẳng qua là để xóa bỏ cảnh giác. Là để xóa bỏ cảnh giác của mình và cũng để xóa bỏ cảnh giác của Doãn Quan đang nấp trong bóng tối.
Ngay cả Phương Bằng Cử còn giết hắn, ngay cả Đổng A còn lừa hắn, một quốc sư Hữu Quốc như Triệu Thương dùng hắn làm mồi nhử cũng chẳng phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Nhưng hắn thật sự cảm thấy phẫn nộ.
Lẽ nào làm chuyện tốt thì nên gặp họa sao?
Lẽ nào thiện ác không báo ứng, càn khôn có thiên vị sao?
...
Sau lưng Khương Vọng.
Doãn Quan và Trịnh Triêu Dương đụng ầm vào nhau!
Một người là tu sĩ trẻ tuổi vẫn chưa nhược quán, là lựa chọn dự bị của tu sĩ Thượng thành Hữu Quốc.
Một người là binh tu cường đại uy phong nhiều năm, Thống soái truyền kỳ của Phụ Bi quân Hữu Quốc.
Một người thân hình trung bình, tay áo bay phần phật. Một người cởi trần, uy vũ hùng tráng.
Chỉ riêng hai cánh tay so với nhau cũng thấy rõ sự chênh lệch rồi.
Một người chưởng như vải bông, một người quyền như đồi núi.
Vậy mà hai bên đụng vào nhau rồi dừng lại một lát.
Sau đó tách ra, cả hai người đều bị chấn động.
Doãn Quan lui ra sau mấy trượng còn Trịnh Triêu Dương thì lùi liên tục bảy bước.
Cân sức ngang tài.
Trịnh Triêu Dương không khỏi kinh ngạc.