Chương 277: “Chớ rời khỏi quan đạo”.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong cái thế giới mà sức mạnh thuộc về cá nhân thế này, cường giả luôn luôn mạnh, kẻ yếu mãi mãi bi.
Động đất đã hủy hoại toàn bộ thành vực Phong Lâm không ra hình dạng gì, nhưng sau khi mọi chuyện bình ổn, mảnh đất này lại yên lặng tiếp nhận dáng vẻ hoang tàn ấy.
Lăng Hà lần lượt tìm ra thi thể của mọi người từ phế tích, cũng lần lượt mai táng bọn họ.
Đầu tiên là tất cả các hài tử và tiên sinh của chúng trong Minh Đức đường.
Sau đó là phố Huyền Vũ, đại lộ Thanh Mộc, hẻm Phi Mã...
Y bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi lại để lại một mộ phần.
Không ai thương hại mảnh đất này, không ai cứu vớt người ở đây, cũng không ai siêu độ cho bọn họ.
Vậy thì cứ để Lăng Hà làm chuyện này.
Đây là một công trình quá mức to lớn, có lẽ dùng cả cuộc đời cũng không cách nào hoàn thành.
Càng không cần nói “Cả đời” của y đã định sẵn là ngắn ngủi.
Có lẽ vào ngày mai, có lẽ ngay vào thời khắc tiếp theo, y sẽ hoàn toàn bị khí U Minh ăn mòn, giống như những người trong tòa thành này, im lặng âm thầm mà chết đi.
Nhưng trước khi chết, y vẫn phải làm chuyện này.
...
Khương Vọng ở Tề Quốc xa xôi, cũng không biết trong thành Phong Lâm đã thành tử vực lại có một người đang giãy giụa đi về phía trước.
Tựa như Đỗ Dã Hổ ở quận Cửu Giang càng lúc càng trầm mặc thích giết chóc, cũng không biết Tiểu Ngũ vẫn luôn bị hắn ghét bỏ lười biếng, hiện giờ đang cố gắng đến mức nào.
Ít nhất vào lúc này, mỗi người đều đang cô độc đi về phía trước.
Họ đều không nhìn thấy con đường phía trước, không nhìn thấy hy vọng.
Nhưng họ đều giống nhau, đều chưa từng dừng bước.
Bọn họ cũng không biết ở nơi xa xôi nào đó, có người đang kêu gọi không thôi.
Bọn họ đều cho rằng tiếng gọi đó chỉ nằm trong trái tim.
Đây là một đoạn đường vô cùng gian nan.
Mà ai cũng tương tự như thế.
...
Khương Vọng chưa từng thả lỏng cho dù là một giây, Nội Phủ thần thông có tiềm lực cực kỳ khả quan, nhưng trước khi bộc lộ được thì đó cũng chỉ là tiềm lực mà thôi.
Lúc này hắn đã ngồi trên một chiếc xe ngựa, đang chạy về hướng quận Xích Dương.
Trong xe ngựa huyễn hoa sinh rồi lại diệt, Kinh Cức Quan Miện thành hình lại tan đi.
Hắn đang nắm chặt thời gian, liên tục tập luyện ba đạo thuật vừa có được.
Điểm tốt của căn cơ Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ hiện giờ đã hiện rõ ra cả, hắn gần như không cần lo lắng Đạo Nguyên tiêu hao.
Đương nhiên, lần này đến quận Xích Dương cũng là vì gia tăng thực lực.
Với hắn mà nói, chỉ cần là đạo thuật truyền lưu hậu thế thì mạnh mấy cũng có phương pháp ứng phó.
Ít nhất cho tới bây giờ, tổng kết những điều đã trải qua, Tam Đại Kiếm Thức hoà hợp với kiếm thuật kia mới là thủ đoạn mạnh nhất hiện nay chỉ thuộc về hắn.
Mà trước lúc đó, hắn cần một thanh kiếm thật sự tốt.
…
Quận Xích Dương nằm ở phía Nam Tề Quốc, nơi đây có khoáng sản phong phú, bá tánh trong cương vực này đa phần lấy gang làm nghiệp, lò lửa không tắt quanh năm suốt tháng.
Từ trên cao quan sát toàn cảnh, nơi đây là một một mảnh đỏ đậm.
Cho nên nó mang tên Xích Dương.
Câu cửa miệng của người người là: “Vũ khí Tề Quốc ở Xích Dương, binh của Xích Dương ở Nam Dao.”
Thành Nam Dao, chính là nơi gia tộc Liêm thị kinh doanh nhiều năm.
Không phải quận trị, nhưng hơn hẳn quận trị.
Rất nhiều người nhắc tới quận Xích Dương, đều chỉ có thể nghĩ đến thành Nam Dao, căn bản không nhớ nổi quận trị là thành thị nào.
Thành chủ thành Nam Dao cũng không truyền cho dòng họ khác, nhất định chỉ có thể là họ Liêm, từ điều này có thể thấy được địa vị của Liêm thị ở thành Nam Dao thậm chí là toàn bộ quận Xích Dương.
Liêm thị cũng không phải là gia tộc bản địa của Tề Quốc, sau khi cố quốc tan rã, họ mới di chuyển đến Tề Quốc.
Họ mở núi lấy đồng ở quận Xích Dương, ăn sâu bén rễ, từ không đến có, thành lập thành Nam Dao.
Hiện giờ thành Nam Dao đã nổi danh thiên hạ.
Thánh địa mà các đúc binh sư trong thiên hạ công nhận có năm nơi, mà nơi nằm bên trong lãnh thổ của Tề Quốc chính là Nam Dao Liêm thị của hiện giờ.
Xe ngựa chạy băng băng trên con đường rộng lớn, trong lúc Khương Vọng tập luyện đạo thuật, ngẫu nhiên sẽ vén rèm nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Hắn nghĩ đến một chuyện rất kỳ quái đối với hắn, trên quan đạo Tề Quốc cũng không khắc ấn trận văn. Hơn nữa trên đường đến đây, rất nhiều bá tánh trong biên cảnh Tề đều đạp thanh ở đất hoang.
Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, trong đó có rất nhiều người đều không có tu vi.
Trên thực tế, hắn đã phát hiện tình huống này ngay vào lúc tiến vào quận Lâm Hải, chỉ là lúc ấy một lòng chuẩn bị thăm dò bí cảnh Thiên Phủ, cho nên cũng bỏ qua.
Lúc này nghĩ lại, hắn không khỏi lên tiếng hỏi: “Tại sao quan đạo Tề Quốc của các ngươi đều không cần khắc ấn trận văn, bá tánh Tề Quốc tùy ý ra ngoài. Chẳng lẽ đất hoang không có nguy hiểm sao?”
Lái xe cho Khương Vọng chính là xa phu của Trọng Huyền gia, nhiều thế hệ nhà hắn ta đã làm xa phu cho Trọng Huyền gia.
Trong thế gia danh môn như Trọng Huyền gia, có rất nhiều nô bộc nhiều thế hệ như vậy, đáng tin hơn những hạ nhân bình thường thuê trên thị trường nhiều.
Hắn ta không dám lạnh nhạt với thượng khách của Trọng Huyền Thắng, nhưng cũng thật sự cảm thấy nghi hoặc: “Đất hoang có gì nguy hiểm?”
Khương Vọng trầm ngâm một hồi, lại hỏi: “Tề Quốc không có hung thú sao?”
Xa phu gãi gãi đầu một cái: “Lân cận nơi nay nhiều lắm chỉ là một ít hươu hay hồ ly linh tinh, không tính là hung thú. Có lẽ trong núi còn có một số hổ báo sài lang.”
Khương Vọng trầm mặc.
Hắn còn muốn hỏi, vậy tu sĩ Tề Quốc cần Khai Mạch Đan thì đi đâu mà lấy. Nhưng xa phu này chắc chắn không biết đáp án của vấn đề này.
Thậm chí người này còn không biết hung thú là khái niệm gì.
Ở Trang Quốc, gần như chuyện thứ nhất mà tất cả bình dân trước khi ra cửa đều phải nhớ kỹ là “Chớ rời khỏi quan đạo”.
Bởi vì đất hoang nguy hiểm trùng trùng, hung thú hoành hành.
Cho dù là trong quan đạo cũng không phải an toàn tuyệt đối, những người làm buôn bán như đang dùng tánh mạng mình mạo hiểm để đi khắp các nơi.