Chương 318: Cuộc đời tự phụ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gạch đá xanh nối liền thành một con rồng dài màu xanh lá, nghiễm nhiên là một thanh trường thương thật lớn, từ nơi mà Chúc Duy Ngã đang đứng, một thương đâm thẳng về hướng Khôi Sơn.
Ầm ầm ầm!
Khôi Sơn đấm một quyền xuống, nơi nắm đấm tiếp xúc, thương khí gạch đá xanh được Đạo Nguyên của Chúc Duy Ngã rót vào đã nát thành bột mịn.
Một đường bụi rào rạt rơi xuống, Khôi Sơn đã đến gần trước người.
Lại trực tiếp tung một quyền đập nát cả trường thương đá xanh khổng lồ kia, thế mà quyền thế còn chưa tiêu tan.
Mà mũi thương của Tân Tẫn Thương đã nằm ngay trên quyền.
Khôi Sơn dừng bước.
Oanh!
Chúc Duy Ngã giơ một chân đạp nát gạch, lún vào mặt đất.
Sức mạnh khổng lồ này đè ép cả thanh trường thương thành nửa khúc.
Sau đó, trường thương văng ra, Chúc Duy Ngã không tự chủ được mà lùi lại.
Lấy chân sau của hắn ta làm trung tâm, gạch xanh nứt toạc, làm vỡ ra một cái cống ngầm thật sâu.
Chỉ một quyền, Khôi Sơn đã đánh văng Chúc Duy Ngã từ đầu đường đến cuối đường.
Thống lĩnh Tội Vệ thành Bất Thục chỉ dùng chiêu số vũ phu thuần túy.
Hơn nữa cường giả võ đạo đi tới vị trí Thập Ngũ trọng thiên có thể so được với tu sĩ Nội Phủ Cảnh.
Chúc Duy Ngã chặn lại trường thương, tóc dài rũ xuống trán: “Lại đến!”
Tiếng nói còn chưa dứt.
Đang ~
Chúc Duy Ngã giơ ngang thương tới trước, Khôi Sơn tung một quyền đánh vào thân thương, làm cho thân thanh thương lõm xuống thành một đường cong, sau đó còn mang theo cả thương đấm thẳng vào ngực Chúc Duy Ngã, hất hắn ta văng lên trên không.
Răng rắc.
Chúc Duy Ngã nghe rõ được tiếng xương ngực vỡ vụn, xương cốt bị gãy ngược lại, thậm chí đâm vào phổi, làm hắn ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Thân thể như sợi bông, phảng phất không có trọng lượng.
Mọi người vây xem cuộc chiến này đều nâng đôi mắt lên, nhìn đấm thứ hai của Khôi Sơn đã đánh cho tên tiểu tử cuồng vọng kia bay lên trời cao.
Có kẻ thị lực kém, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen tít trên không.
Đã chết rồi sao? Có người suy nghĩ như vậy.
“Cái này... Còn có thể toàn thây không?” Có người hỏi ra tiếng.
Người sinh hoạt ở thành Bất Thục đều biết Thống lĩnh Tội Vệ Khôi Sơn cường đại, nhưng rất ít ai từng nhìn thấy Khôi Sơn ra tay.
Hơn nữa người này là cường giả trên con đường Võ đạo, con đường đã điên đảo hệ thống tu hành dĩ vãng.
So với đa số tu sĩ siêu phàm, người đi trên con đường này đã định trước là gập gềnh hơn so với con đường khác. Bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai đi được hết con đường này, bất kể là Đạo Pháp Nho hay Binh Thích Mặc, đều có người đi tới điểm cuối. Nhưng không ai có thể chứng minh, cứ đi mãi trên con đường Võ đạo thuần túy thì thật sự còn đường đi hay không?
Bởi vì cường giả Võ đạo thưa thớt, cảnh tượng chiến đấu này đều hết sức quý giá đối với những người đứng xem.
Lúc này mọi người nghe thấy một tiếng động.
Dữ tợn, cực nóng, gào thét mà đến gần, là âm thanh gì?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Điểm đen trên trời cao đã biến thành điểm đỏ.
Người bị đấm bay lên trời cao kia đã cháy thành một người lửa.
Mà thân thể người lửa này đảo ngược, mũi thương chỉa xuống phía dưới.
Hắn ta khởi xướng một thương phản kích Khôi Sơn ngay từ trên cao!
Chúc Duy Ngã không chỉ chưa chết, hắn ta còn lựa chọn đánh trả.
Thương này như củi lửa, đốt ba mươi năm cũng chưa hết.
Người này chính là Chúc Duy Ngã, bình sinh không thua kém ai!
Thương này vô cùng nóng bỏng, vô cùng cuồng bạo.
Người và thương hòa thành một thể.
Thái dương nằm đằng sau hắn ta.
Mà hắn ta cứ như trở thành một mặt trời mới.
Giờ khắc này, Chúc Duy Ngã sáng rọi chói mắt, giờ khắc này, Chúc Duy Ngã tỏa ra quang nhiệt vô song.
Khôi Sơn đạp một chân xuống đất, mặt đất lập tức lún xuống mấy thước.
Nương theo sức mạnh này, hắn ta vung quyền đấm ngược xuống đất.
Đây là lần đầu tiên người mạnh như Khôi Sơn mượn lực ra quyền. Cho dù là cường giả như hắn ta, nhưng khi đối mặt với một thương kinh diễm của Chúc Duy Ngã, hắn ta cũng cảm nhận được áp lực.
Quyền và thương giao kích giữa không trung.
Chúc Duy Ngã từ trên xuống dưới, Khôi Sơn từ dưới lên trên.
Mọi tiếng động đều bị chôn vùi trong chớp mắt.
Khôi Sơn rơi xuống đất, Chúc Duy Ngã xoay người một cái, bay xuống đối diện hắn ta.
Người này không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi.
Người vây xem đều theo bản năng ngừng thở mà nhìn.
Bởi vì ba đấm đã qua...
Chúc Duy Ngã vẫn chưa chết.
Khôi Sơn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai.
“Uy nghiêm của thành Bất Thục không thể bị khiêu khích. Không cần nương tay, giết hắn.”
Hắn ta không chút do dự, mở miệng mà nói: “Xin lỗi, ta phải thất hẹn, ngươi phải chết ở chỗ này.”
So với mệnh lệnh của Tội Quân Hoàng Kim Mặc, vinh nhục cá nhân của hắn ta không đáng để nhắc tới.
Cho dù người đứng xem chửi thầm thế nào.
Chúc Duy Ngã lại cười: “Ta nói rồi, không cần ngươi nhường.”
“Ta tôn trọng quy tắc của nơi này. Ta tay trắng tới đây giết người thì đã có giác ngộ sẽ chết ở chỗ này.”
“Ngươi cứ việc tới giết ta, dùng hết khả năng của ngươi, dồn hết toàn lực tới giết ta.”
“Nếu lần này ngươi không giết chết ta, sau này ta cũng không tới trả thù vì chuyện hôm nay. Cho nên, ngươi không cần băn khoăn gì thêm, nhất định phải dùng hết toàn lực.”
Hắn ta nhìn Khôi Sơn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Thái độ này không giống lấy yếu đấu với mạnh, ngược lại tràn đầy hào khí bễ nghễ nhìn xuống mọi thứ.
“Nếu ngươi không dùng hết toàn lực, sao có thể xứng với Tân Tẫn Thương trong tay ta?”
Khôi Sơn nắm chặt hai đấm, cốt cách toàn thân đang vang lên kẽo kẹt.
Hắn ta nói: “Dọn sân.”
Phó thống lĩnh Tội Vệ là Liên Hoành lập tức mang theo người, dọn sạch toàn bộ con đường này, không để lại người nào đứng xem.
Sau khi sân đã được dọn sạch.
Khôi Sơn nhìn người trẻ tuổi một người một thương trước mặt này: “Chúc Duy Ngã, ta nhớ kỹ tên của ngươi.”
“Ngươi xứng đáng được ta tôn trọng dùng hết sức mạnh để ứng phó.”
...
Cùng thời khắc đó, trong tiểu viện ngoài hầm mỏ cách đó ngàn vạn dặm xa xôi.
Khương Vọng khoanh chân mà ngồi, lẳng lặng nhìn ra ngoài phòng.
Cơn mưa rào mà hắn đã đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng rơi tầm tã xuống.