Chương 400: “Ngươi nheo mắt lại là muốn giết người!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu Tịch Tử Sở thể hiện thiên phú như Doãn Quan, Vương Di Ngô, hắn sẽ không lựa chọn như vậy mà sẽ giết ngay vào lúc kết thù rồi. Dù sao còn sống thì mới có lễ tiết độ lượng, mới có thể cứu giúp thiên hạ.
Còn một lý do hắn chưa từng nói rõ, người thông minh như Tịch Tử Sở, chỉ cần bình tĩnh lại sẽ hiểu ngay. Đặc biệt sau khi biết triều đình Dung Quốc đã công bố tình hình dịch bệnh sớm một ngày.
Trên thực tế Khương Vọng đã nhìn thấy sự cố gắng của Tịch Tử Sở vì dịch bệnh cho nên mới cho hắn ta cơ hội “trao đổi” như vậy, dùng cái giá hắn ta sẽ điều động toàn bộ lực lượng Tịch gia cứu tế để trao đổi cơ hội chừa cho hắn ta một lỗ hổng để lưu lại huyết mạch gia tộc.
Một khi triều đình Dương Quốc rảnh tay tiếp nhận Gia Thành, với tội mà Tịch gia đã phạm không loại trừ khả năng sẽ bị giết sạch!
Tiểu Tiểu nhìn chấp sự Tứ Hải Thương Minh cầm một túi đầy đạo nguyên thạch rời đi, nhìn thống lĩnh hộ vệ đầu trọc vênh vang đắc ý kia thì hận đến nghiến răng, nhưng nàng ta sẽ không chất vấn quyết định của Khương Vọng.
Ngược lại, Trương Hải thì không kìm được nói: “Hai trăm viên đạo nguyên thạch thật sự cứ cho họ như thế sao?”
Chừng đó có thể luyện biết bao nhiêu đan chứ?
Trong lòng gã thật sự hơi oán trách Hướng Tiền. Trong khoảng thời gian này mặc dù vất vả, nhưng Khương Vọng cũng không keo kiệt với bọn họ, tài nguyên nên có chưa từng thiếu bao giờ.
Hai trăm viên đạo nguyên thạch không phải số lượng nhỏ, những đạo nguyên thạch này mặc dù đều là Khương Vọng tự móc tiền túi, nhưng đạo nguyên thạch của Khương Vọng không phải của tập thể nhỏ này sao?
“Đây chính là giá trị của tấm chiêu bài Tứ Hải Thương Minh đấy!”
Khương Vọng nói: “Nhưng nếu bọn hắn cứ tiếp tục lạm dụng như vậy thì sẽ mau chóng không đáng giá đến như vậy nữa!”
Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ.
Khương Vọng nhìn những người trong trấn sảnh, tiếp tục nói: “Ta hi vọng có một ngày, chúng ta vừa đưa chiêu bài của mình ra thì cũng gây được tiếng vang tương tự. Một danh hiệu khiến người ta phải nhượng bộ, chịu thua. Đến lúc đó, mong mọi người trân trọng nó một chút.”
Hắn không hề nói là, hai trăm viên nguyên thạch này mặc dù là muốn để Tứ Hải Thương Minh đừng làm lớn chuyện một cách nhanh nhất nhưng cũng có một phần là vì Hướng Tiền.
Từ đầu đến cuối, Hướng Tiền luôn mang dáng vẻ của một đại thúc sa sút tinh thần không nói lời nào.
Đôi mắt cá chết từ đầu đến cuối đều cụp xuống giống như không để ý đến chuyện gì.
Có điều khi Khương Vọng nói xong câu này y lại hơi gật nhẹ đầu, bày tỏ mình đã nghe.
...
“Chấp sự đại nhân, tên họ Khương béo bở vậy sao ngài không đòi nhiều thêm một chút?”
Sau khi rời khỏi trấn sảnh trấn Thanh Dương, trên đường đi, thống lĩnh hộ vệ không kìm được nói: “Chẳng lẽ hắn dám trở mặt với Tứ Hải Thương Minh chúng ta hay sao?”
“Ngu xuẩn!” Tiền chấp sự quát lớn: “Chỉ Khương Vọng có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Vụ làm ăn cứu tế cả Dương Quốc của Thương Minh mới là lợi ích thật sự. Một ngàn vàng tiền lời ngoài định mức này ta sẽ không thiếu phần của ngươi đâu, ngươi không được cắt xén ở thương khố nữa đâu đấy. Nếu dám làm hỏng đại sự, ta sẽ tự tay giết ngươi!”
“Rõ!” Thủ lĩnh hộ vệ đầu trọc không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Gã không ngốc thật, đương nhiên biết lợi ích thật sự nằm ở đâu, so với cướp lợi ích của cả Dương Quốc thì bóc lột một tiểu lãnh chúa như Khương Vọng hoàn toàn không thể nào sánh được. Nhưng Tứ Hải Thương Minh kiếm được bao nhiêu lợi ích thì liên quan gì tới gã? Cái gì cầm trong tay mới là của mình.
Từ lâu gã đã biết Tiền chấp sự keo kiệt, nhưng không ngờ có thể keo kiệt đến mức này. Bản thân kiếm được hai trăm viên đạo nguyên thạch mà chỉ chia lại cho gã có một ngàn vàng!
Dù sao thì địa thế cũng mạnh hơn con người, quan hơn một cấp có thể đè bẹp người dưới.
Cả Tứ Hải Thương Minh có vài trăm chấp sự, Tiền chấp sự không là gì trong số đó nhưng muốn dạy dỗ một thống lĩnh hộ vệ như gã lại quá dễ dàng.
Trải qua sự việc lần này coi như gã đã thấy rõ, so với cái tên đã đạp cửa cướp trứng gà, cạo đầu gã thành đậu trọc thì tu sĩ trẻ tuổi Khương Vọng kia mới thật sự là kẻ thâm độc.
Sau một lần vung ra hai trăm viên đạo nguyên thạch thì đã gọn gàng khiến Tiền chấp sự ngậm miệng. Biểu hiện này chính là một loại thái độ.
Gã làm ở Thương Minh nhiều năm như vậy hiểu nhất một chuyện: Càng là nhân vật ra tay hào nhoáng, trông có vẻ vung tiền như nước thì càng đáng cảnh giác.
Người lúc hành động dám bỏ vốn ra thì khi cần mạng của người khác cũng dám trả giá hơn ai khác.
Đó là đừng nói hắn còn đích thân giết thành chủ Gia Thành!
Nếu Tiền chấp sự đã không làm gì thì thống lĩnh hộ vệ đầu trọc cũng quyết định sau này phải thành thật một chút.
Dù sao có một ngàn vàng chỗ Tiền chấp sự, cộng với số hàng hóa “bị cướp” đáng giá ngàn vàng kia thì coi như gã vẫn thu được lợi ích không nhỏ.
Đến khi gã bán sang tay, với tình hình như bây giờ chỉ e không phải chỉ ngàn vàng.
Đáng tiếc không kiếm được đạo nguyên thạch, đến lúc đó vẫn phải mua ở chỗ khác.
Trong lòng gã đang có những tính toán riêng.
Thương khố Thương Minh trấn Thanh Dương sau đó đi vào vận hành như bình thường rồi thì muốn bớt xén như trước đây cũng rất khó mà bớt xén được một ngàn vàng.
...
“Nếu không sao lại nói Tứ Hải Thương Minh đều là những người thông minh!”
Trong Thái Hư huyễn cảnh, Trọng Huyền Thắng híp mắt lại gần như không nhìn thấy gì: “Chấp sự có thông minh của chấp sự, hộ vệ có thông minh của hộ vệ.”
“Nếu không sao sau bao nhiêu năm phát triển, là tổ chức thương hội lâu đời nhất của Tề Quốc mà thanh thế lại dần dần không bằng Tụ Bảo thương hội!”
Khương Vọng mặt đầy hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì là làm gì?”
“Ngươi nheo mắt lại là muốn giết người!”
“Ồ?” Trọng Huyền Thắng sờ cái cằm ngấn thịt: “Sau này ta phải chú ý một chút rồi.”
“Còn về chuyện gì...” Hắn ta nhìn Khương Vọng, cười nói: “Quân lệnh như núi, ta không thể nói!”