Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 399: Người thông minh

Chương 399: Người thông minh


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta cũng không giấu gì ngươi.” Vị chấp sự này của Tứ Hải Thương Minh dùng dáng vẻ rất thản nhiên nói: “Lúc đầu chỉ tổn thất hai ngàn vàng, nhưng ta đích thân đến đây một chuyến thì dĩ nhiên không chỉ như vậy.”
Chỉ mất hai quả trứng gà, thống lĩnh hộ vệ đầu trọc báo lên thành một ngàn vàng, đến miệng chấp sự này dạo một vòng đã thành bốn ngàn vàng!
Hắn ta còn giả vờ giả vịt trước mặt Khương Vọng như kiểu sẽ nói rõ ràng tất cả, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải ngậm bồ hòn!
Khương Vọng sao có thể không nhìn thấy hết ẩn khuất bên trong?
Nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu: “Thế này cũng hợp lý.”
“Vậy, người của ta cướp của các ngươi hai ngàn vàng, ta bồi thường cho các ngươi hai trăm viên đạo nguyên thạch!” Khương Vọng hỏi: “Như vậy, có công bằng không?”
Là tiền tệ trong giới tu hành, đạo nguyên thạch thường chỉ lưu thông giữa các tu sĩ Siêu Phàm, ngàn vàn khó kiếm.”
Hai trăm viên đạo nguyên thạch, đừng nói hai quả trứng gà, đánh chết tên thống lĩnh hộ vệ này cũng đủ bồi thường.
Cho nên, đương nhiên vị chấp sự Tứ Hải Thương Minh này hài lòng và đã không thể nào hài lòng hơn được nữa.
“Cũng khá hợp lý.” Ánh mắt của hắn ta lập tức sáng lên nhưng mau chóng thu liễm lại, thận trọng gật đầu: “Nhưng...”
Đây chính là lòng người không biết đủ, thấy Khương Vọng dễ nói chuyện liền định vơ vét thêm.
“Tuy nhiên.” Khương Vọng nói tiếp: “Đúng lúc có một việc ta muốn hỏi thăm tiền bối Thương Minh. Đượt trước ta vừa giết Tịch Mộ Nam thành chủ Gia Thành, quý minh tin tức linh thông, không biết triều đình Dương Quốc hiện nay có thái độ như thế nào, có chịu bỏ qua không?”
Vị chấp sự Thương Minh này vừa tới Gia Thành không lâu, biết thành chủ trước bị người ta giết nhưng vẫn chưa biết ai giết.
Lúc này hắn ta nghe thấy vậy không kìm được giật mình.
Người ngay cả thành chủ cũng dám giết, nếu ép quá chẳng lẽ thật sự không dám giết một chấp sự Tứ Hải Thương Minh như hắn ta sao?
“Người này che giấu chân tướng, giấu diếm tình thế, thương thiên hại lý, tội ác tày trời, ai ai cũng muốn tru diệt. Ngươi giết hắn có lỗi gì chứ?”
Chấp sự Thương Minh giọng đầy chính nghĩa nói: “Đây là chuyện mà những người chính nghĩa đều sẽ làm. Triều đình Dương Quốc cũng phải tôn trọng dân tình. Tứ Hải Thương Minh chúng ta sẽ giúp tráng sĩ nghe ngóng thử.”
“Nghe ngóng thì chắc không cần đâu. Đến giờ triều đình Dương Quốc vẫn chưa có ai chất vấn ta, có lẽ công lý ở trong lòng người!” Khương Vọng nói xong, chuyển đề tài: “Thực ra ta có một chuyện muốn nhờ.”
“Tráng sĩ mời nói!”
“Bách tính trấn Thanh Dương khổ không đành lòng nói. Ta cũng không làm được quá nhiều, chỉ hi vọng những nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày của họ, chẳng hạn thuốc thang, thịt, rau, đừng thiếu.” Khương Vọng nói: “Ta biết giờ hoàn cảnh khó khăn, yêu cầu này không phải hợp lý nhưng vẫn mong các hạ cố gắng một chút!”
Nói trắng ra là, hai trăm viên đạo nguyên thạch chỉ để mua một sự bình yên, cũng là để mua một Tứ Hải Thương Minh dốc lòng làm việc.
Khương Vọng bỏ tiền ra thì phải thấy được kết quả!
“Tráng sĩ đúng là có lòng với bách tính!”
Chấp sự Tứ Hải Thương Minh thấy yêu cầu đơn giản như vậy liền vỗ ngực chan chát: “Việc này cứ giao cho Tiền mỗ! Các loại vật tư đảm bảo sẽ đầy đủ! Tiền mỗ còn có một miếng ăn thì tuyệt đối không để bách tính trấn Thanh Dương phải chịu đói!”

Giết một vị thành chủ, trong tình huống bình thường dĩ nhiên là chuyện lớn, nhưng tình huống của Tịch Mộ Nam thì lại khác.
Nguồn gốc của dịch hạch tới giờ vẫn chưa tìm thấy nhưng có thể khẳng định Tịch Mộ Nam là đầu sỏ để dịch hạch lan tràn đến mức này.
Vì gia tộc cũng vậy, vì quyền vị của bản thân cũng vậy.
Sau khi dịch hạch bộc phát toàn diện, người này bị muôn người ở Dương Quốc mắng mỏ, giết ông ta là hợp với dân tâm.
Khương Vọng rút kiếm giết ông ta, theo số đông, đây là nghĩa cử.
Hơn nữa dưới sự cố gắng của hắn, Gia Thành mới công khai được chân tướng, cống hiến của hắn không cần tự nói ra mà đã rõ như ban ngày.
Tiếp đến, Trọng Huyền gia trị vì trấn Thanh Dương ba mươi năm, điều này đã được triều đình Dương Quốc thừa nhận. Khương Vọng kế thừa quyền trị vì này, làm theo ý dân, về tình về lý đều có thể giải thích được.
Cho nên một chấp sự Tứ Hải Thương Minh mà cũng dám nói nguyện đi nghe ngóng thực sự là đã biết, bên phía triều đình Dương Quốc chưa chắc sẽ có phản ứng gì.
Nói một cách khác, nếu triều đình Dương Quốc thật sự có phản ứng gì với việc này thì chấp sự Tứ Hải Thương Minh “nghe ngóng” rõ ràng cũng chẳng được tích sự gì.
Cho nên Khương Vọng chỉ coi đây là câu chuyện cười nghe một chút vậy thôi.
Nói ngược trở lại thì, bên phía triều đình Dương Quốc sẽ có phản ứng gì với việc này sao?
Khương Vọng cho rằng, sẽ không có!
Một là dịch hạch đang bùng phát, trên dưới Dương Quốc ốc không mang nổi mình ốc, ngay cả đại sự quốc gia như điều phối vật tư mà còn phó thác cho Tứ Hải Thương Minh của Tề Quốc, điều này đã lộ rõ Dương Quốc chỉ là một quốc gia phụ thuộc yếu ớt, cũng chính là sự bi ai của một nước phụ thuộc không có quyền tự chủ trương thế cục thiên hạ!
Thứ hai, cũng vì dịch hạch, trong cả Dương Quốc, Khương Vọng là người đầu tiên coi trọng dịch hạch lần này, đồng thời cũng công bố nó trước tiên, gần như là dựa vào sức của một người để đào ra chân tướng sự thật. Quả thật có rất nhiều người hận hắn, nhưng có nhiều người xem hắn là anh hùng hơn. Triều đình Dương Quốc không thể không cân nhắc điểm này.
Ba là, triều đình Dương Quốc không đủ sức khống chế các thành vực, chuyện quan trọng nhất của triều đình Dương Quốc bây giờ là nên mượn sức các nơi để chống lại dịch hạch, tăng cường quyền khống chế thực chất ở các nơi. Bất kỳ một kẻ thống trị có kiến thức nào cũng không nên coi nhẹ điểm này.
Mà muốn nắm được Gia Thành, điều đầu tiên triều đình Dương Quốc muốn làm là gì? Xử lý Tịch gia!
Đúng lúc Tịch gia giấu diếm ôn dịch, chính là tự tìm cho mình một tội danh rất tốt.
Nếu triều đình Dương Quốc muốn coi đây là cái cớ để định tội thì lý do trách cứ Khương Vọng cũng sẽ không còn nữa.
Bởi vậy Khương Vọng căn bản không lo lắng những thứ này.
Sở dĩ hắn không giết Tịch Tử Sở nguyên nhân cũng rất đơn giản: Giờ này ngày này, cả Gia Thành không có người thứ hai có năng lực điều động nhiều lực lượng và tài nguyên hơn Tịch Tử Sở, cũng không có người thứ hai có thể thay thế tác dụng của Tịch Tử Sở ở phương diện cứu người.
Đương nhiên, hắn tự tin sẽ không bị Tịch Tử Sở vượt mặt. Cho nên, dù có nguy cơ nuôi hổ gây họa, để cứu được nhiều người hơn, hắn cũng có thể tạm dừng sát tâm. Dù đối phương có thành “hổ gây họa” thật, hắn cũng tự tin có thể giết được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất