Chương 448: “Điền thị muốn giết ta sao?”
Người sứ thần Dương Quốc trình lên thư hàng này cũng có cái nhìn loại sau. Cho tới bây giờ, hắn ta mới phát hiện mình sai rồi, Trọng Huyền Trử Lương, hay Tề Quốc, rất để ý dư luận của thiên hạ.
Nhưng có lẽ loại “Để ý” này còn đáng sợ hơn so với không thèm để ý.
Bởi vì kết quả của loại “Để ý” này, chính là chuyện Trọng Huyền Trử Lương làm hiện giờ.
Người này nghiễm nhiên đã hạ quyết tâm, muốn vây nhốt Dương Quốc, ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Đặt trong tình huống bình thường, Dương Quốc hoàn toàn có thể đóng cửa quốc gia, tự phòng thủ, chống đỡ ba, năm năm không thành vấn đề. Nhưng bây giờ là lúc nào? Bệnh dịch có biến đổi khác thường, đang hoành hành ngang ngược. Đây chính là thời điểm cần tập trung lực lượng đối phó dịch bệnh, thời điểm cần bên ngoài trợ giúp.
Nhưng đại quân Tề Quốc vây biên cảnh, Dương Quốc còn có thể tập trung lực lượng đối phó bệnh dịch dị biến sao?
Hành động lần này của Trọng Huyền Trử Lương chẳng khác nào muốn ép tất cả người Dương Quốc... phải chết trong lãnh thổ!
Đây chính là “hung đồ” !
Ông ta đương nhiên sẽ không bước lên lãnh thổ Dương Quốc, bởi vì ông ta không cần bước lên lãnh thổ Dương Quốc, không cần đích thân ra tay, dịch bệnh sẽ giết chết tất cả người Dương Quốc thay ông ta.
Mà Tề Quốc thậm chí còn không cần gánh vác tiếng xấu, bởi vì trên thực tế, bọn họ quả thực ngăn chặn dịch hạch đột biến đáng sợ thay Đông Vực, thậm chí thay cho thiên hạ.
Ông ta chỉ cần tiếp thu lãnh thổ của Dương Quốc sau chuyện này là được.
Nhìn lão béo trông vô cùng ôn hòa trước mặt, sứ giả Dương Quốc lại cảm thấy mình như đang nhìn thấy ma quỷ.
Cho đến tận khi rời đi quân trướng, đến khi ánh nắng cực nóng bao phủ, hắn ta vẫn như đặt mình trong băng tuyết ngập trời, thể xác và tinh thần đều cảm thấy lạnh đến thấu xương.
...
Sứ thần Dương Quốc mang khuất nhục đến đưa thư hàng, lại lảo đảo rời đi trong tuyệt vọng tràn trề.
Trong quân trướng, một Đại tướng không nhịn được lên tiếng nói: “Đại soái, nếu quốc quân Dương Quốc thức thời xin hàng, sao ngài không thuận nước đẩy thuyền? Không đánh mà thắng chính là cảnh giới tối cao của binh pháp, đã đủ để thấy uy danh của đại soái. Nếu có thể không chiến, thì làm gì phải đánh một trận? Phải biết rằng không chỉ đất đai là tài nguyên, dân cư cũng là tài nguyên. Có sự phối hợp của triều đình Dương Quốc, chúng ta càng có thể thuận lợi tiếp thu toàn bộ Dương Quốc. Chúng ta lại chia người Dương Quốc, di chuyển đi các nơi, không đến đời thứ ba, thì đều là người Tề ta.”
Trọng Huyền Trử Lương chậm rãi nhìn hắn ta một cái, từ từ hỏi: “Điền tướng quân, Dương Kiến Đức hứa cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt?”
Sắc mặt Đại tướng này trắng bệch trong nháy mắt, mồ hôi lạnh dày đặc thấm ướt đầu, đến cả âm thanh cũng run rẩy: “Ti chức trung thành tuyệt đối, sao có thể cấu kết với Dương tặc? Suy nghĩ kỹ càng đều là cân nhắc vì Đại Tề ta, cân nhắc vì đại soái!”
Trọng Huyền Trử Lương nhìn lướt qua tướng lĩnh khác: “Các ngươi thì sao? Cũng nghĩ như vậy?”
Chúng tướng ai cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám giao lưu bằng ánh mắt, càng không nói ra một lời.
Trọng Huyền Trử Lương yên lặng chờ một lát, rồi mới cười: “Điền thị Đại Trạch quả nhiên là gia tộc hùng mạnh, thế lớn. Nhiều người như vậy đều không có ý kiến gì với quyết định của bản soái, chỉ họ Điền ngươi có ý kiến. A, thú vị.”
Đại tướng họ Điền đã không lo được chuyện khác. Một tiếng “Bịch” vang lên, hắn ta vội quỳ xuống, toàn bộ phần trán dán trên mặt đất: “Ti chức làm sao dám! Ti chức thật là kẻ có tâm tư ngu dốt, nghĩ việc gì cũng không chu toàn, ăn nói vụng về! Nhưng tấm lòng ti chức như trăng sáng, tuyệt đối không có ý bất kính với đại soái!”
…
Điền thị Đại Trạch là danh môn hàng đầu Tề Quốc.
Nhưng nơi này là quân đội, là dưới trướng của Trọng Huyền Trử Lương.
Trong quân há có luận xuất thân, Trọng Huyền Trử Lương càng không phải là người sẽ quan tâm tới bối cảnh của hắn ta.
Điền An Thái rất rõ ràng, nếu Trọng Huyền Trử Lương muốn giết hắn ta, hắn ta còn không có cả cơ hội phản kháng, càng không ai có thể ra mặt vì hắn ta.
Giờ phút này, hắn ta vô cùng hối hận, hận đến mức không thể cắt mất đầu lưỡi của mình.
Hắn ta quả thật đã cậy vào thanh thế của Điền gia, đã quen trương dương vào ngày thường. Hắn ta cho rằng nói hai câu sẽ không có chuyện gì, nhưng lại quên nơi này là quân doanh của ai, đại soái trước mặt lại là ai!
Đây chính là hung đồ!
Trọng Huyền Trử Lương im lặng, vẫn chờ đến khi Điền An Thái bắt đầu run rẩy cả người, mới lên tiếng: “Các ngươi cho rằng Dương Kiến Đức là ai?”
“Hắn giấu tài nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều thuận theo, thì các ngươi thật sự cho rằng hắn là lão hổ bị nhổ răng rồi?”
“Năm đó ở Tà Nguyệt Cốc, hắn là nhân vật suýt nữa liều mạng cắm cờ cùng bản soái!”
Chúng tướng trong lều nhìn nhau, chẳng ai ngờ rằng, năm đó Dương Kiến Đức dũng mãnh như thế, dám cắm cờ cùng hung đồ.
“Muốn bản soái đi triều đình Dương Quốc tiếp nhận đầu hàng, đi thế nào? Đi một mình, hay dẫn đại quân cùng đi? Nếu dẫn đại quân, xâm nhập Dương Quốc, dùng binh vây thành Chiếu Hành, cứ như vậy, bọn họ đầu hàng hay không thì có gì khác nhau? Ngươi không tin người ta, người ta lấy cái gì mà tin ngươi? Hơn nữa, một mình xâm nhập Dương Quốc, không nói đến dịch bệnh, nhưng không sợ bị người giết chết sao?”
“Hay muốn bản soái một mình một đao đi gặp, để tỏ ra anh dũng sao?” Trọng Huyền Trử Lương cười lạnh, nói: “Nếu bản soái dám can đảm tham công, đến đó một mình, Dương Kiến Đức liền dám vây ta lại rồi giết tại chỗ! Anh dũng thì anh dũng đấy, nhưng mất mạng cũng là sự thật.”
“Điền An Thái.” Trọng Huyền Trử Lương cúi người xuống trên vị trí đại soái: “Điền thị muốn giết ta sao?”
“Tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt không có ý nghĩ này!” Điền An Thái đã sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, chỉ liều mạng dập đầu, đập đến mặt đất rung động ầm ầm.
Mấy năm gần đây, danh tiếng của Điền thị rất lớn, Trọng Huyền Trử Lương còn muốn nói thêm gì nữa, châm biếm thêm một lát, nhưng bỗng ngừng lại.
Ông ta trực tiếp đứng dậy, vừa sải bước ra bên ngoài lều đại soái, liếc nhìn nơi xa, lạnh giọng nói: “Đến rồi!”
Một tiếng này rất ngắn mà gấp rút, giống như hung đao ra khỏi vỏ, sát khí bùng nổ trong nháy mắt.
Thân binh canh giữ ngoài lều thuận theo ánh mắt ông ta nhìn tới, đoán được, đó là phương hướng quận Xích Vĩ, Dương Quốc.
...
...