Chương 68: Ta có thể đả thương người không?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ta có thể đả thương người không? Chính là hỏi quy tắc có cho phép hay không, chứ không phải là hắn có thể hay không.
Phương Hạc Linh tức đến sắp phát điên!
Đổng A vô cảm, chỉ nói: "Không thể đánh tàn phế, không thể đánh gần chết."
Ý là trừ cái đó ra, đều có thể.
Trên đài cao, Ngụy Khứ Tật, Đổng A cùng với mấy quan viên thành Phong Lâm, giáo tập của Đạo viện đứng, lúc này, đều lui về sau mấy bước, đứng ở bên cạnh đài cao, chừa ra không gian để chiến đấu.
Khương Vọng gật đầu, một tay nắm vỏ kiếm, thong dong đi lên.
Mà Phương Hạc Linh trên đài cao, vẫn nhìn chằm chằm vào người hắn.
"Yên tâm, là đồng môn, ta sẽ không đánh ngươi tàn phế." Phương Hạc Linh cắn răng nói.
Mọi người chờ xem Khương Vọng sẽ trả lời xéo xắt như thế nào, nhưng mà hắn chỉ yên lặng.
Hai người đứng vững trên đài cao, đối mặt với nhau.
Một màn này khiến cho rất nhiều người nhớ tới Đạo Chứng Tử Đấu mấy tháng trước, trong đó một vẫn là Khương Vọng, một khác, cũng họ Phương. Lúc đầu, Ngụy Khứ Tật tràn đầy phấn khởi, nhưng sau khi chú ý thấy Phương Hạc Linh vội vàng, kích động, nhìn Khương Vọng lại luôn luôn thong dong, bình tĩnh, bỗng nhiên lão thấy mất hứng.
Một rõ ràng là chim non chưa từng vật lộn với sống chết, một là tu giả không biết đã trải qua bao nhiêu chiến đấu. Cho dù tu vi có chút chênh lệch, cũng có gì để lo lắng?
"Bắt đầu đi." Lão vô vị vung tay.
Keng ~!
Là tiếng kêu khi trường kiếm ra khỏi vỏ!
Trước khi bắt đầu chiến đấu, Phương Hạc Linh tưởng tượng ra rất nhiều cách chiến đấu, cân nhắc dùng loại đạo thuật nào bắt đầu thì có lợi nhất. Gã không ngu xuẩn, biết so với Khương Vọng, ưu thế lớn nhất của gã là đạo thuật. Gã có thể sử dụng đạo thuật, mà Khương Vọng thì không, đây chính là cơ hội giành chiến thắng.
Nhưng mà, kiếm kia quá nhanh.
Cuối cùng, đạo thuật Phương Hạc Linh chọn là Hỏa Diễm Đao, trong đạo thuật ngũ hành cơ sở, thuật này hung hăng nhất, gã cũng nắm giữ thông thạo nhất.
Vì duy trì địa vị dẫn đầu, vì rửa sạch lời chất vấn trong tộc, gã chưa từng thảnh thơi, vẫn luôn vẫn cố gắng.
Hiện tại, thậm chí gã chỉ cần ba giây đã có thể hoàn thành bấm quyết!
Nhưng, kiếm kia quá nhanh.
Là hai giây, hay là một giây? Tóm lại gã vừa mới bắt đầu bấm quyết, kiếm kia đã nằm ngang cần cổ. Sự sắc bén của lưỡi kiếm kiếm phảng phất như kim châm lên làn da, mạch máu trên cổ.
Kết thúc rồi?
Đây là dạng kiếm thuật gì!
Khương Vọng xoay kiếm, dùng thân kiếm vỗ nhẹ gương mặt Phương Hạc Linh, để gã từ trong đình trệ lấy lại tinh thần.
"Ngươi thua." Khương Vọng nói.
Phương Hạc Linh cảm thấy mù tịt, cảm thấy bối rối. Sao, sao lại thế? Gã thậm chí còn chưa kịp sử dụng bất kỳ đạo thuật nào!
Nếu như, nếu như, qua một khoảng thời gian nữa, đợi gã hoàn thành tuần hoàn tiểu chu thiên, khắc sâu đạo thuật Hỏa Diễm Đao trong Thông Thiên Cung, gã liền có thể hoàn thành thuấn phát (1). Chắc chắn không thể nào không kịp phòng thủ!
(1) Thuấn phát: phát động nhanh
Nếu như…
Bỗng nhiên, gã ngẩng đầu, cắn răng nói: "Chắc chắn là ngươi dùng đạo nguyên thôi động kiếm thuật, ngươi đặt nền móng còn chưa thành, đạo nguyên dùng một viên thiếu một viên, lại có thể vì trận so tài này, chấp nhận kéo dài thời gian đặt nền móng. Ngươi cũng hào phóng thật!"
Khương Vọng thu kiếm vào lại vỏ, quay người xuống đài cao. Giống như mỗi lần gặp Phương Hạc Linh khiêu khích trước đó, lười phản ứng, chẳng buồn ngó tới.
Một con kiến ngăn ở giữa đường khiêu khích, nhưng con người vốn không nghe thấy âm thanh của nó.
"Cả đời ngươi đều không thể đặt xong nền móng!" Phương Hạc Linh hô to với bóng lưng của Khương Vọng.
"Lăn xuống! Cái thứ mất mặt!" Đổng A vung ống tay áo lên, cả người Phương Hạc Linh thật sự lăn xuống đài cao.
Gã đứng dậy nhìn bốn phía, nhìn thấy những ánh mắt đồng tình hoặc là khinh bỉ.
Gã sững sờ một chút, rồi bỗng nhiên hét lớn, lảo đảo thoát khỏi nơi này.
Thật ra, một vị trí khác của đệ tử năm nhất tham dự Tam Thành Luận Đạo đã là đệ tử nội viện kỳ trước, cũng tính là miễn cưỡng đứng ở cuối chót của kỳ năm nhất. Mà đại biểu của đệ tử năm ba đều là người Khương Vọng quen biết, Lê Kiếm Thu và Vương Trường Tường.
Còn đệ tử năm năm, ngoài Trương Lâm Xuyên thì người còn lại là một sư huynh không quen biết Khương Vọng.
Bởi vì đạo huân là thứ có thể tiêu hao, xếp hạng trên bảng Đạo Huân cũng không hoàn toàn phản ánh thực lực, ít nhất là Đổng A có tiêu chuẩn phán đoán của riêng ông.
Đương nhiên, lần luận đạo này vẫn là Trương Lâm Xuyên dẫn đầu, hắn ta cũng được Ngụy Khứ Tật với Đổng A gửi gắm kỳ vọng đoạt giải lớn nhất. Nếu Chúc Duy Ngã ở đây, bọn họ không cần như vậy, nhưng bây giờ tìm không thấy Chúc Duy Ngã, Đổng A cũng chỉ có thể trông chờ vào Trương Lâm Xuyên.
Đối với chuyện này, Trương Lâm Xuyên tỏ ra áp lực rất lớn.
Thời gian Tam Thành Luận Đạo bắt đầu là mùng mười tháng mười, trước lúc đó, bao gồm Trương Lâm Xuyên, Khương Vọng và mọi người đều phải đi "đặc huấn".
Cũng không phải dùng biện pháp trong thời gian ngắn cực hạn áp bức chiến lực của đệ tử, đó không phải con đường đúng đắn. Dù thắng được thi đấu trước mắt, nhưng sẽ thua là tương lai của đệ tử. Mà là Đổng A đích thân chỉ điểm cho từng người, đây chính là phúc lợi cực lớn, cũng có thể thấy ánh mắt coi trọng của Đổng A.
Mỗi mười ngày, Đổng A sẽ đích thân giảng một khóa, tất nhiên giảng đường không thừa chỗ ngồi, rất nhiều sư huynh quanh năm làm nhiệm vụ bên ngoài đều sẽ đặc biệt chạy về đạo viện vào ngày hôm đó. Khương Vọng cũng chưa từng bỏ qua một lần nào.
Nhưng Đổng A giảng bài là cho toàn bộ đạo viện, đương nhiên không thể nào đặc biệt chiếu cố tiến độ của Khương Vọng, cho nên hắn nghe rất tốn sức, thu hoạch cũng không nhiều.
Gặp qua Đổng A cũng đã rất nhiều lần, nhưng trước mặt ông, Khương Vọng vẫn không dám lỗ mãng, không tính là rón ra rón rén, nhưng cũng cung cung cẩn cẩn. Vị cường giả này dù sao cũng mang tiếng tính tình cương trực. Đối với đại quan thành Tân An, cũng nói cãi liền cãi. Trong trường hợp có Đổng A, ngay cả Ngụy Khứ Tật cũng không quá tự tại, huống chi là Khương Vọng, một đệ tử cỏn con.
"Ngươi khai mạch cũng được một khoảng thời gian rồi, sao vẫn chưa đặt nền móng?" Vừa ngồi xuống, Đổng A liền trực tiếp hỏi.
Khương Vọng căng da đầu nói: "Có lẽ là do tư chất đệ tử trì độn…"
Bên kia, Đổng A đã trực tiếp đưa tay tới: "Được rồi, tự ta xem."