Chương 476. Sư tôn ngàn vạn lần chớ khách khí! (2)
Lý Nhiên hiểu rõ gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, như vậy ta cũng có thể kích phát tiềm lực cho Thẩm Nịnh.
- Ồ?
Sở Linh Xuyên kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng có cương khí sao ?
- Chắc có chứ, ngươi xem có phải hay không?
Lý Nhiên mở lòng bàn tay ra.
Đột nhiên một đoàn hào quang màu trắng bạc sáng lên, tản ra khí tức vô cùng sắc bén, dường như ngay cả không khí cũng bị cắt ra!
Sở Linh Xuyên thấy thế ngây ngẩn cả người.
Lý Nhiên không chỉ có cương khí, hơn nữa còn tinh thuần không gì sánh được!
Nhìn quang mang sắc bén chặt đứt hết thảy kia, cho dù trưởng lão tông môn cũng không được tới loại trình độ này?
Nàng biết đối phương là Đạo Võ Song Tu, vốn tưởng rằng chỉ là người mang Huyết Ma chi lực, lại không nghĩ rằng thật sự tinh thông võ đạo!
Nàng nuốt một ngụm nước bọt:
- Ngươi... làm sao ngươi làm được ?
Gia hỏa này mới không đến hai mươi tuổi!
Coi như ngày đêm rèn luyện cũng không có khả năng tới mức độ này chứ ?
Lý Nhiên nhức đầu:
- Chỉ tùy tiện vui đùa một chút, luyện thành mà thôi.
Lúc trước thu được Vân Linh Thương, đồng thời cũng thu được một cỗ thương ý, trải qua thời gian dài uẩn dưỡng như vậy. Đã càng ngày càng lớn mạnh.
- ...
- Luyện vui đùa một chút ?
Sở Linh Xuyên sâu kín nhìn hắn một cái:
- Ngươi là quái vật sao ?
Nếu như lời này truyền ra ngoài, bao nhiêu thiên tài trong tông môn cũng bị tức chết!
Trải qua hồi lâu, nàng phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói:
- Coi như ngươi có cương khí, cũng tuyệt đối không thể sử dụng với Thẩm Nịnh, tẩy tủy cần lực khống chế cực mạnh mới được.
Lấy lực phá hoại cương khí của hắn, giả sử không cẩn thận tiết lộ ra một tia, cũng có thể tạo thành thương tổn không cách nào vãn hồi đối với Thẩm Nịnh.
- Vậy được rồi.
Lý Nhiên gật đầu.
Lúc này, hắn chú ý tới Thẩm Nịnh đã ngủ, thấp giọng nói:
- Sư tôn, tiểu gia hỏa ngủ rồi, ta đi về trước đây.
Nói xong liền chuẩn bị bò người lên.
Sở Linh Xuyên do dự một chút, nói:
- Chờ một chút, hay là... Ta cũng giúp ngươi uẩn dưỡng ?
Lý Nhiên sửng sốt một chút:
- Giúp ta uẩn dưỡng ?
Sở Linh Xuyên gật đầu nói:
- Ngươi tùy tiện luyện một chút đã có tài nghệ như vậy, tất nhiên trong cơ thể còn tiềm năng vô hạn. Không bằng ta sử dụng kiếm khí giúp ngươi tẩy tủy. Triệt để kích thích ra.
Nói như thế nào đối phương cũng gọi nàng một tiếng sư tôn, thực sự không đành lòng nhìn tiềm lực bị lãng phí.
- Cũng được.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Vậy ta nên làm thế nào ?
Sở Linh Xuyên thấp giọng nói:
- Ngươi không cần làm cái gì, đưa tay cho ta là được.
- Ồ.
Lý Nhiên chủ động cầm tay thon dài của nàng.
Băng băng lành lạnh, vô cùng nhẵn nhụi.
Không nhịn được gãi gãi ở trong lòng bàn tay nàng.
Thân thể Sở Linh Xuyên run lên, gò má hiện lên vẻ đỏ ửng, xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái:
- Nếu ngươi dám lộn xộn. Ta sẽ không giúp ngươi tẩy tủy!
Lúc này mới Lý Nhiên đàng hoàng lại.
Nàng hô hấp thật sâu, bình phục tinh thần một cái, trong tay chậm rãi loé lên bạch quang.
Lý Nhiên cảm thấy một cỗ khí tức lành lạnh dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, du tẩu lưu động ở trong kinh mạch, nhưng không hề cảm thấy khó chịu.
Ngược lại tâm thần đều yên tĩnh trở lại, cảm giác cả người vô cùng thông thấu.
Hắn dò hỏi:
- Sư tôn, quá trình này phải kéo dài bao lâu ?
Sở Linh Xuyên nói:
- Cụ thể phải xem thể chất cá nhân, một đêm khẳng định là không đủ, trước đây Kiếm Ly phải uẩn dưỡng hơn nửa tháng.
- Như vậy sao...
Lý Nhiên nói:
- Sư tôn vẫn nên đi lên nằm đi ! Nếu không... ngồi lâu như vậy cũng không phải biện pháp.
- Không cần.
Sở Linh Xuyên hốt hoảng lắc đầu:
- Ta ngồi ở đây cũng rất tốt.
- Sư tôn đừng khách khí, cứ coi như nhà của mình thôi.
-... Đây chính là nhà ta mà!
...
Màn đêm thâm trầm.
Sở Linh Xuyên nửa nằm ở trên giường, gò má đỏ bừng giống như nóng rần lên.
Mà Lý Nhiên ở bên cạnh nàng, hô hấp vô cùng bình ổn, hiển nhiên đã rơi vào ngủ say.
Đầu chôn ở trong lòng nàng, hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, hầu như có thể cảm giác được tiếng tim đập của hắn.
Sở Linh Xuyên che gò má nóng bỏng.
- Ta chỉ muốn giúp hắn uẩn dưỡng kiếm khí mà thôi, tại sao lại biến thành dạng này?
- Là muốn chết...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Mũi Lý Nhiên ngứa ngáy.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy Thẩm Nịnh đang ghé vào bên cạnh, dùng ngón tay nhéo mũi của hắn:
- Ca ca đừng ngủ nữa. Mặt trời đã lên cao rồi.
Lý Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua màn, toàn bộ phòng ngủ đều long lanh hơn vài phần.
Hắn ngáp một cái:
- Tiểu gia hỏa, muội bắt đầu cố gắng dậy sớm à.
Thẩm Nịnh lanh lảnh nói:
- Muội đã thức dậy sớm rồi, ca ca ngủ quá sâu, gọi mãi cũng không dậy.
Lý Nhiên xoa đầu.
Chủ yếu là kiếm khí tẩy tủy rất thư thái, nên vô tình rơi vào ngủ say.
- Đúng rồi, sư tôn đâu?