Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 515. Ngươi lại nhận một sư tôn ? !

Chương 515. Ngươi lại nhận một sư tôn ? !


Trong phòng lầu hai, tràn ngập các món ăn quý hiếm và lạ, mùi hương khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Bốn người ngồi xung quanh bàn, mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời lại không người cầm đũa.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Cộc cộc.
Cửa phòng bị gõ, tiểu nhị bưng đồ ăn đi đến.
- Linh Long Ngư nướng tới rồi!
Hắn đặt cá nướng lên bàn, cười nói:
- Đồ ăn đã đủ, xin mời khách quan từ từ dùng!
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh căn bản không ai để ý đến hắn.
- Khách quan cần gì, lúc nào cũng có thể gọi tiểu nhân.
Tiểu nhị nói xong liền thức thời lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Hắn đứng trong hành lang, không khỏi rùng mình một cái, thấp giọng lầu bầu:
- Kỳ quái, tại sao lại cảm giác lành lạnh vậy nhỉ... Chờ đã, mấy cô gái kia nhìn như nào nhỉ ? Tại sao ta không nhớ được ?
Tiểu nhị gãi đầu, mơ mơ màng màng rời khỏi lầu hai.
Trong phòng.
Nhạc Kiếm Ly dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, nói:
- Dịch chưởng môn, tay nghề Đông Hải Lâu rất khá, ngài có muốn nếm thử một chút không ?
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Nhạc thủ tịch khách khí rồi.
Nhưng vẫn không có động đũa, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Lý Nhiên.
Nàng không ăn, những người khác cũng không dám ăn, bầu không khí nhất thời lại cứng lại.
Lý Nhiên bị nàng nhìn mà sợ hãi trong lòng, hắn gắp một miếng thịt cá đặt ở trong bát nàng:
- Dịch đạo trưởng nếm thử món Linh Long Ngư này đi ! Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Nhạc Kiếm Ly thấy thế vẻ mặt quýnh lên.
Đây chính là Thiên Xu Thần Nữ Dịch Thanh Lam, là Chí Tôn Đại Đế Vong Tình Đạo, cho dù sư tôn cũng phải kính ba phần.
Không biết ảo thuật của sư phụ có thể giấu diếm được đối phương hay không, ngộ nhỡ bị đối phương nhìn ra cái gì, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Hành động gắp thức ăn này thực sự có chút liều lĩnh.
Lâm Lang Nguyệt cười giải vây nói:
- Quên nói với các vị, sư tôn ích cốc nhiều năm, từ lâu đã không ăn uống. Xin nhị vị cứ tự nhiên.
Nhạc Kiếm Ly gật đầu nói:
- Dịch chưởng môn đừng để ý, tính cách Thiết Trụ phóng khoáng...
Lời còn chưa nói hết, hai người liền ngây ra.
Chỉ thấy Dịch Thanh Lam cầm đũa lên, tự nhiên bỏ thịt cá vào trong miệng, cẩn thận nhai một hồi mới nuốt xuống.
Nàng nhìn Lý Nhiên, nhẹ giọng nói:
- Không tệ, ăn rất ngon.
Lý Nhiên lại gắp vài miếng thịt, tất cả đều bỏ vào trong bát của nàng:
- Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, nhìn người đã gầy thành cái dạng gì rồi ?
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Sau khi bần đạo chứng đế, ngoại hình đã không có thay đổi, cho dù ăn nhiều hơn nữa, vóc người cũng vẫn như này.
Tuy nói như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ăn hết thịt trong bát.
- ...
Nhạc Kiếm Ly có chút sững sờ.
Dường như phản ứng của Dịch đạo trưởng có chút sái sai !!
Hai người này giống như bạn thân quen biết nhiều năm, lời nói và động tác đều rất tự nhiên tùy ý.
Lâm Lang Nguyệt cũng có chút khó hiểu.
Bình thường ngay cả tiên quả sư tôn cũng chưa chắc đã ăn, hiện tại lại có thể ăn thịt ? Hơn nữa còn là người khác gắp cho nàng ? Lúc này, Dịch Thanh Lam mới do dự một chút, hỏi:
- Bần đạo... Thực sự rất gầy sao? Có phải như vậy rất khó coi hay không ?
Lý Nhiên lắc đầu:
- Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, dáng người Dịch đạo trưởng rất đẹp. Chỗ nên mập thì mập, chỗ nên gầy thì gầy, quả thực so với tác phẩm nghệ thuật còn hoàn mỹ hơn.
Lời hắn nói là thật.
Bỏ qua khí chất không nhắc tới, vóc người Dịch Thanh Lam xác thực rất tuyệt.
Dáng người yểu điệu, eo nhỏ chân dài, cơ thể cao gầy, mỗi một chỗ đều hết sức chuẩn chỉ, giống như là tác phẩm nghệ thuật trời ban.
Cái này là Lý thánh tử "Tự tay" tổng kết ra được.
Gò má nhỏ bé của Dịch Thanh Lam hiện qua một tia đỏ bừng không thể nhận ra, âm thầm nhổ một tiếng.
Bất kể nói cái gì, vào trong miệng gia hỏa này dường như cũng thay đổi.
Thế nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng buông lỏng rất nhiều.
Chỉ cần không chê mình quá gầy là tốt rồi...
Lâm Lang Nguyệt và Nhạc Kiếm Ly liếc nhau, cảm giác càng lúc càng không bình thường.
Lâm Lang Nguyệt không nhịn được hỏi:
- Sư tôn, trước đây ngài và Thiết Trụ sư muội quen biết sao ?
- Thiết Trụ?
Trong mắt Dịch Thanh Lam loé lên vẻ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Chúng ta chưa từng gặp mặt, đương nhiên không biết.
- Thật sao?
Lâm Lang Nguyệt gãi đầu.
Thấy nàng còn muốn hỏi tiếp, Lý Nhiên vội vàng nói xang vấn đề khác:
- Nhị vị sư tỷ, đồ ăn đều sắp nguội rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, các ngươi cũng nếm thử đặc sắc Đông Hải đi.
Ngộ nhỡ bị Lâm Lang Nguyệt phát hiện, mình là nam giả nữ, vậy sẽ mất hết thể diện!
- Được.
- Mời Thiết Trụ sư muội.
Mọi người dồn dập động đũa.
Bầu không khí nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Nhiên vùi đầu vào ăn, còn Dịch Thanh Lam thì chất chứa nụ cười nhìn hắn.
Tuy cái tạo hình này có chút buồn cười, nhưng nhìn thời gian dài... hình như cũng rất đáng yêu ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất