Chương 560. Thái độ chuyển biến, cảm tạ Lý thánh tử ân đức! (2)
Hắn để người trước đưa Nhạc Kiếm Ly đi, sau đó triển khai chém giết với Phân Thần Cảnh Vu Dã, cuối cùng lấy Nguyên Anh chi thân giết chết Phân Thần!
Ký ức đến nơi đây liền hơi ngừng lại.
Hình ảnh tiêu tán như hơi nước, đại điện lại khôi phục ánh sáng một lần nữa.
Tất cả các trưởng lão đều rơi vào trầm mặc.
Những ký ức hình ảnh vừa rồi, khiến cho bọn hắn rung động thật lớn.
Không nghĩ tới đối mặt kiếp nạn nhân tộc, người lùi bước đầu tiên lại là đệ tử chính đạo.
Còn ma tử Lý Nhiên bị bọn họ khinh thường căm ghét, lại ở thời khắc mấu chốt đứng ra, dẫn theo tu hành giả chính ma lưỡng đạo ngăn thú triều lại, cứu vãn tính mệnh mấy trăm ngàn sinh linh trong thành.
Thậm chí còn nhiều lần cứu Nhạc Kiếm Ly...
Điều này làm cho bọn họ có chút chưa tỉnh hồn lại.
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Cái này, chính là ma đạo trong miệng các ngươi sao? Nếu so sánh, chính đạo lại tính là cái gì ?
- Còn liên tục mở miệng nói chính ma bất lưỡng lập... vậy tại sao thời điểm Lý Nhiên cứu đệ tử Vạn Kiếm Các, không suy nghĩ qua chính ma khác biệt ?
- Hắn cứu Nhạc Kiếm Ly mấy lần, có thể nói là ân nhân tông môn các ngươi! Còn các ngươi đối đãi ân nhân chính là thái độ này sao? !
Các trưởng lão cúi đầu xuống, sắc mặt vô cùng xấu hổ.
Nhất là Tứ trưởng lão vừa rồi chất vấn to nhất, lúc này sắc mặt đỏ lên, căn bản không thể nào cãi lại.
Cùng so sánh với công tích của Lý Nhiên, thân phận thực sự không có quan trọng như vậy...
Ma đạo thì như thế nào ?
Đây là anh hùng nhân tộc, là ân nhân của Vạn Kiếm Các!
Dịch Thanh Lam hừ lạnh nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, Sở Linh Xuyên có thể thu Lý Nhiên làm đồ đệ, đó là vinh hạnh của nàng. Cũng là vinh quang của Vạn Kiếm Các!
- Để tay lên ngực tự hỏi, các ngươi đã từng vì nhân tộc làm qua cái gì ? Thật sự cho rằng gia nhập tông môn chính đạo, là mình có thể đại biểu chính nghĩa rồi sao?
- Bần đạo sợ rằng mấy trăm năm qua các ngươi đều đã sống đến biến thành cẩu rồi!
Nàng thực sự tức giận rồi.
Nếu bàn về công tích đối với nhân tộc, trong những người này có mấy người có thể so sánh được với Lý Nhiên
Lại còn ở đây nói khoác mà không biết ngượng, nói chính ma khác biệt.
Thực sự là cực kỳ buồn cười!
Sắc mặt các trưởng lão càng trở nên xấu hổ, không tìm được bất cứ lý do gì để phản bác.
Không khí an tĩnh một lát, Nhị trưởng lão yên lặng đi ra.
Nàng đối mặt Lý Nhiên, chắp hai tay thi lễ, bái một cái thật sâu.
- Cảm tạ ân đức của Lý thánh tử, vừa rồi có nhiều mạo phạm, mong thánh tử bao dung!
Những trưởng lão khác cũng dồn dập đi theo cúc cung chắp tay thi lễ.
- Cảm tạ ân đức của Lý thánh tử!
- Là chúng ta cố hữu với thành kiến, mong ngài đừng chấp!
- Lão phu xin bồi tội với ngài!
...
Đám người nói giọng thành khẩn, sắc mặt chân thành, thái độ thay đổi 180 độ
Tuy tính cách bọn họ cố chấp cổ hủ, có thành kiến sâu đậm đối với ma đạo, nhưng không có nghĩa là không có phân rõ thiện ác thị phi.
So sánh với chuyện Lý Nhiên đã làm, cái gì mà chính ma khác biệt đã không quan trọng nữa.
Giờ khắc này, các trưởng lão đã chân chính tiếp nhận hắn.
Nhưng mà Dịch Thanh Lam vẫn chưa có nguôi giận.
Nàng cầm lấy cánh tay Lý Nhiên, lạnh lùng nói:
- Nhiên Nhi, chúng ta đi, cùng bần đạo trở về Bạch Vân Phong! Các đệ tử Thiên Xu Viện đều rất nhớ ngươi, cần gì phải ở nơi này chịu uất ức!
- ...
Các trưởng lão có chút xấu hổ, rồi lại không biết phải nói cái gì.
Dịch Thanh Lam vừa muốn dẫn hắn rời đi, Sở Linh Xuyên lại kéo tay kia của hắn lại.
- Chờ một chút!
- Chờ chút đã.
Sở Linh Xuyên kéo tay Lý Nhiên, cau mày nói:
- Ngươi muốn dẫn hắn đi đâu ?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Đương nhiên là cùng bần đạo trở về Thiên Xu Viện.
Chân mày Sở Linh Xuyên nhíu lại:
- Lý Nhiên ở nơi này cũng rất tốt, tại sao phải đi theo ngươi về Thiên Xu Viện ?
- Ngươi còn có mặt mũi nói ?
Dịch Thanh Lam cười lạnh nói:
- Nếu hôm nay không phải bần đạo ở nơi này, không biết Nhiên Nhi còn bị các ngươi bắt nạt thành cái bộ dạng gì nữa!
Sở Linh Xuyên nghe vậy nhất thời có chút khó nói.
Đối phương nói không sai.
Nếu không phải Dịch Thanh Lam phơi bày ký ức thú triều ra, sợ rằng những trưởng lão này vẫn còn ôm thái độ phản đối Lý Nhiên.
Nàng tức giận trừng mắt các trưởng lão.
Đám già này thành sự không có, bại sự có thừa!
Mọi người xấu hổ cúi đầu.
Sở Linh Xuyên trầm mặc một lát, nói:
- Đúng là việc này các trưởng lão làm không tốt, nhưng bọn hắn cũng đã xin lỗi nhận sai, dù sao cũng phải cho họ một cơ hội sửa đổi ăn năn hối lỗi chứ ?
Thực ra chính cô ta cũng đều hận đến nghiến răng, hận không thể quần ẩu những trưởng lão này một trận.
Thế nhưng vì giữ Lý Nhiên lại, hiện tại cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ xin lỗi sẽ được tha thứ sao? Nhiên Nhi cũng không phải chỉ có một vị sư tôn là ngươi. Tại sao phải ở nơi này chịu oan ức?