Chương 566. Tề nhân chi phúc... Cái rắm!
Đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ, thân ảnh ở trong tử địa đối mặt vô số tàn hồn, vẫn luôn phấn đấu quên mình.
- Nhưng sư tôn vẫn nên nói sớm ra một chút, vì sao lại gạt đệ tử chứ ?
Lâm Lang Nguyệt không hiểu nói.
- Cái này hả...
Dịch Thanh Lam lúng túng nói:
- Bần đạo đã quên...
Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Loại sự tình này cũng có thể quên sao ?
Dịch Thanh Lam xác định gật đầu:
- Không sai, chính là đã quên.
- Vâng...
Lâm Lang Nguyệt trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Sư tôn có thể để quên đệ tử ở Giang Li Thành, thì quên loại sự tình này cũng rất bình thường.
- ...
Sắc mặt Dịch Thanh Lam càng trở nên xấu hổ.
Lúc này, Lâm Lang Nguyệt nhớ ra cái gì đó, lẩm bẩm:
- Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại dường như những lời này... có điểm rất giống với quan hệ với nhóm chúng ta.
- Hả?
Trong nháy mắt thân thể Dịch Thanh Lam cứng ngắc.
Nàng biết Lâm Lang Nguyệt muốn nói cái gì.
Lúc trước ở Đại Hội Thành Tiên, hai người đã từng cùng nhau ngâm suối nước nóng, mà Dịch Thanh Lam vì thăm dò thái độ đối phương, đã lấy chính mình làm nguyên mẫu "Hư cấu" ra một cái cố sự.
Vì vậy còn bị chụp cái mũ "Vô liêm sỉ ".
Không nghĩ tới Lâm Lang Nguyệt còn nhớ rõ việc này...
Nàng nhếch miệng một cái, chê cười nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, lúc đó bần đạo chỉ là tin vỉa hè mà thôi.
- Thật sao?
Lâm Lang Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Gò má Dịch Thanh Lam ửng đỏ, có chút không ngốc đầu lên được.
Quan hệ của ba người rắc rối phức tạp, điều này làm cho lòng nàng đã ngượng ngùng lại càng hoảng loạn hơn.
Nàng âm thầm trừng mắt nhìn Lý Nhiên, bàn tay đặt ở bên hông hắn không khỏi tăng thêm vài phần khí lực.
Lý Nhiên nhe răng trợn mắt, nhưng lại không dám lên tiếng, truyền âm nói:
- Sư tôn, ngươi véo ta làm cái gì ?
Dịch Thanh Lam cắn răng nói:
- Còn không phải là vì tên tiểu tặc nhà ngươi sao, thông đồng bần đạo, ngỗ nhỡ việc này bị Lang Nguyệt biết. Khả năng bần đạo sẽ không còn mặt mũi gặp người!
Lý Nhiên nhỏ giọng lầu bầu nói:
- Ai bảo sư tôn dễ thông đồng như vậy ?
- Ngươi nói cái gì ? !
Dịch Thanh Lam xấu hổ, bàn tay hơi vặn mấy vòng.
- Hít !
Lý Nhiên vội vàng nắm lấy tay của nàng, gắt gao nắm chặt trong tay.
Mặt Dịch Thanh Lam càng đỏ hơn, tức giận trợn mắt liếc hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.
...
Chân mày Sở Linh Xuyên hơi nhíu lại.
Tuy không nhìn thấy chuyện mờ ám giữa hai người, nhưng đã mơ hồ nhận ra cái gì.
- Tại sao cảm giác quan hệ hai người này kỳ kỳ quái quái, chẳng lẽ nói...
- Không đúng, hẳn là không có khả năng, Dịch Thanh Lam tu luyện là Vong Tình Đạo, nếu quả thật làm như vậy. Không khác nào tự phế tu vi.
- Thế nhưng bộ dạng cùng thần thái này, cũng không giống như là đạo cô chặt đứt hồng trần!
Sở Linh Xuyên sờ cái cằm bóng loáng, ánh mắt có chút trầm ngâm.
Nhìn ba cô nương như hoa như ngọc xung quanh, lại nhìn gò má anh tuấn của Lý Nhiên, đột nhiên trong lòng có chút ê ẩm.
Từ một khắc nàng quen biết Lý Nhiên trở đi, bên người tên gia hỏa này vĩnh viễn không thiếu nữ nhân, hơn nữa còn đều là tuyệt sắc.
- Tên đại củ cải hoa tâm trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Sở Linh Xuyên không nhịn được véo lên đùi hắn một cái.
- Phốc!
Lý Nhiên đang uống canh, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm.
Nhạc Kiếm Ly ân cần hỏi han:
- Lý sư đệ, ngươi làm sao vậy ?
- Không có việc gì...
Lý Nhiên buông thìa, bàn tay đưa xuống dưới bàn, lặng lẽ bắt được tay Sở Linh Xuyên.
- Sư tôn, đừng nghịch nữa.
- Nghịch đồ, buông tay!
Sở Linh Xuyên muốn giẫy ra, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, nên không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt tùy ý hắn nắm.
Hai tay Lý Nhiên cầm lấy tay hai vị sư tôn, nên không thể dùng cơm.
Trên bàn ăn rơi vào an tĩnh quỷ dị.
Chỉ có Thẩm Nịnh là còn ôm chén nhỏ, xì sụp ăn cơm.
Nhạc Kiếm Ly cười nói:
- Tiểu sư muội ăn thật ngoan.
Thẩm Nịnh xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm túc nói:
- Ca ca nói, chỉ có ăn cơm thật ngon thân thể mới trưởng thành. Ta muốn nhanh lớn lên một chút mới được.
Cái bộ dạng nghiêm trang kia, giống như một tiểu đại nhân vậy.
Nụ cười Nhạc Kiếm Ly càng đậm thêm vài phần.
Tiểu gia hỏa này như phấn điêu ngọc trác, thực sự là càng nhìn càng đáng yêu.
- Vì sao tiểu sư muội lại muốn lớn lên nhanh như vậy?
Thẩm Nịnh hồi đáp:
- Bởi vì ta phải bảo vệ ca ca, hơn nữa chờ ta trưởng thành, là có thể tự tay lỏng da cho ca ca.
- Hả?
Nhạc Kiếm Ly sửng sốt một chút:
- Cái gì gọi là lỏng da ?
Thẩm Nịnh giải thích:
- Ca ca thường thường bị da siết chặt, sư tôn đã giúp hắn thả lỏng qua, Nịnh Nhi cũng muốn giúp ca ca lỏng da.
- Phốc!
Mấy người nhất thời cười lên.
Nhạc Kiếm Ly buồn cười nói:
- Ta cứ tưởng là cái gì, hóa ra là ý tứ này.
Lý Nhiên tức giận nói:
- Ngươi có thể học cái tốt được không?
Thẩm Nịnh quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Nhưng ta thực sự muốn giúp ca ca mà.
Dáng dấp đáng thương kia, làm cho Lý Nhiên dở khóc dở cười.