Chương 1:
Vũ U bước vào lúc ấy, Vân Lễ đang bón thuốc cho ta.
Hắn mặc giáp bạc sáng loang, chưa kịp cởi chiến bào, đích thân bón thuốc, ánh mắt đầy si mê.
"Phu nhân chịu khổ rồi."
Giọng khàn khàn mà dịu dàng.
Ngẩng đầu thấy bóng hồng kia, nét tuấn tú liền nổi giận dữ.
"Có ai cho phép ngươi tới Đông Viện? Cút ra ngoài!"
Họ thường như thế, vừa gặp nhau tựa hồ đều kiếm bạt đao trương, như thể Vân Lễ cực hận Vũ U.
Cho đến nô bộc phủ tướng quân cũng truyền tai rằng, vị tướng gia này vì phu nhân, hận không thể giết chết yêu nữ kia.
Người con gái tươi cười rực rỡ, ngạo nghễ dựa vào khuôn cửa, trêu chọc nói:
"Tự nhiên là đến xem phu nhân đã chết chưa."
Vũ U lời nói vẫn sắc nhọn như xưa.
Trong trận chiến Lan Quốc, Vân Lễ bị nàng hạ độc cổ.
Thế nên luôn bị nàng khống chế, cấp nàng sơn hào hải vị, lụa là gấm vóc, còn phải dung túng kiêu căng ngang ngược của nàng.
"Nàng bất quá chỉ nhờ độc cổ của ta mới duy trì được tính mạng. Vân Lễ, đừng quên, ngươi còn phải cầu xin ta đấy." Nàng cười khẽ.
Lời vừa dứt, mu bàn tay nam tử nổi gân xanh, tức giận ném vỡ cái chén thuốc trên tay.
Một đạo bạch quang lướt qua, mảnh sành văng thẳng về phía mặt Vũ U, nàng đưa tay che lại, mu bàn tay bị xé rách.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng nghe thấy rõ, bóng áo đỏ kinh ngạc nhìn nam tử, đầy ắp căm phẫn.
"Vân Lễ, ngươi cứ tự sinh tự diệt đi, linh dược tháng này ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi nữa."
Thân hình vốn trầm ổn của nam tử chợt khựng lại, đáy mắt lướt qua một tia đau xót, vô thức bước chân về phía nàng, nhưng vừa liếc mắt sang ta, lại miễn cưỡng ngừng lại.
Hắn cố ý lạnh lùng mở miệng: "Yêu nữ, ngươi tốt nhất nên dùng độc cổ khống chế bổn tướng quân cả đời, bằng không, bổn tướng quân nhất định bắt ngươi phải hối hận."