Xuân Hoa Thu Nguyệt Khó Vẹn Lòng

Chương 7:

Chương 7:
Nói được làm được, là đức tính tổ truyền nhà họ Lục.
Có được một đứa đệ như Lục Dung Lạc, đúng là phúc đức ba đời của ta.
Liên tiếp hơn mười ngày trôi qua, nào béo nào gầy, nào cao nào thấp, nào đẹp nào xấu.
Hắn luôn có thể tìm đủ kiểu nam tử đến mời ta đi du hồ.
Đến mức cùng đường bí kế, ngay cả vị phu tử oai phong lẫm liệt trong miệng mình, hắn cũng không buông tha.
Người ấy đứng trước mặt ta như thanh tùng ngọc bách, nhưng lại vô cùng lúng túng, ánh mắt dè dặt nhìn ta:
"T-Tiểu nhân nghĩ, quận chúa hẳn là chê… chê tiểu nhân rồi!" Cũng lắp bắp theo.
Đến ngày thứ hai mươi, Lục Dung Lạc ngồi ỉu xìu trong Thủy Tinh Các, vẻ mặt u ám.
"A tỷ thật sự chẳng ưng một ai sao?" Hắn hỏi.
Ta buồn cười lắc đầu: "Thế thì sao nữa?"
"Vậy thì Nhị ca cũng chưa từng có bạn bè gì cả!" Gã kia buông lời trách móc.
Người bị điểm danh là Nhị ca liếc sang, gã kia liền rụt cổ lại, co ro như chuột.
"Biết rồi, giờ ta đi kết giao bằng hữu đây, từ năm tới năm mươi tuổi đều có hết, vì a tỷ mà thôi!"
Ta: ……
Phúc khí này thật sự ta không dám hưởng.
"Vậy ai bảo Nhị ca ngươi không có hảo bằng hữu chứ?" Một giọng nói sáng rõ vang lên, bóng dáng nhanh như cắt lướt vào phòng.
Nam tử dung mạo tuấn mỹ, ăn mặc hoa lệ, phe phẩy một cây quạt xếp, giống như một con công kiêu hãnh bước vào, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu căng dễ thấy.
Hắn chuyển quạt sang tay kia, một tay khoác lên vai Nhị ca, cười tươi nhìn ta.
– Dung Tích muội muội, Cảnh Tầm ca ca đến đây thay muội ra oai rồi nè.
Sắc mặt nhị ca lập tức trầm xuống, Lục Dung Lạc rụt rè nép sát sang bên ta.
– Thần ơi, hôm nay chắc không xem ngày giờ mới ra ngoài được, hai kẻ đối đầu chết địch này lại gặp mặt nhau nữa rồi, chả biết có đánh nhau không đây?
Ta cũng khẽ co người lại.
Ái chà, đúng là vậy thật.
Hai người này đúng là khắc tinh của nhau.
Tiêu Cảnh Tầm là con trai duy nhất của Trường Công Chúa, người đời gọi là Tiêu Thế tử, cũng chính là vị “vạn năm đệ nhất” nổi tiếng thiên hạ.
Còn cái danh “vạn năm đệ nhị” đáng thương kia chính là nhị ca ta đây.
Bị đè nặng đầu, không tài nào ngóc dậy nổi.
Từ nhỏ, nhị ca đã chẳng ưa gì cái danh “vạn năm đệ nhất” kia, năm xưa còn bị tức đến mức từ quan đi lính, bỏ văn theo võ.
Thế nhưng vị thế tử điện hạ này tựa hồ như trúng tà, chỉ chăm chăm quấn lấy nhị ca ta mà quậy cho tan hoang, da trắng thịt mềm cũng cam tâm tình nguyện nhập ngũ, từ một tên binh lính nhỏ bé mà leo lên.
Chẳng mấy chốc, trong quân doanh lại tranh giành ngôi vị đệ nhất.
Nhị ca ta thật sự quá khổ, ngay cả võ công cũng bị áp chế.
– Chẳng cần đâu! – Ta ngại ngùng cười, lấy khăn lụa che môi, vị thần này lại còn tới quấy rầy nữa sao?
Tiêu Cảnh Tầm nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, mỉm cười hướng về ta, vẻ ngoài như không quấy rầy, nửa đùa nửa thật nói:
– Không sao cả, Dung Tích quận chúa, cứ để cho bản thế tử mượn qua huynh trưởng ngươi là được rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất