Chương 9:
Ra khỏi thêu các, trên người ta đã khoác lên bộ y phục đầy hoa văn thêu như nhau với Tiêu Cảnh Tầm.
Chủ ý chính là phô trương.
Nam nhân kia vừa lòng phe phẩy quạt xếp, đôi mắt hồ ly đẹp đẽ tràn ngập ý cười: – Phải rồi, mới đúng dáng vẻ kiêu căng khó ưa thuở thiếu niên của ngươi.
Ta bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Bước vào yến tiệc, Vũ U đã có mặt, Tiêu Cảnh Tầm đi về phía nam tân, ta ngồi xuống vị trí đầu tiên dưới chủ tịch của Trường Công Chúa.
Vũ U sắc mặt tái nhợt, so với lúc ở phủ tướng quân, nàng ta gầy guộc tiều tụy hơn nhiều.
– Ủa chao, hôm nay quận chúa diện phục sức long trọng quá thể! Thật chẳng ai nghĩ người là một nữ nhân đã bị bỏ rơi.
Thấy ta bước vào, nàng ta lập tức phấn chấn tinh thần, lạnh giọng chế nhạo.
Chuyện trong phủ tướng quân, ta biết không ít.
Vũ U ép Vân Lễ thú nàng, nhưng bị trưởng lão Vân tộc cản trở.
Lão nhân gia kia từng tuyên bố, con cháu họ Vân quyết không cưới nữ tử ngoại tộc.
Tất nhiên là do phụ thân ta giở trò.
Nghe nói vì chuyện này, Vũ U và Vân Lễ đã tranh cãi kịch liệt không ngừng.
Giờ đây bộ dạng cố ý gây sự của nàng ta, thật khiến người vui vẻ.
Cũng nên cho nàng ta nếm trải chút giáo huấn rồi.
– Sao? Quận chúa sợ xấu hổ không dám lên tiếng à? Nàng ta tiếp tục mở miệng nói những lời đe dọa.
Ta yên lặng dùng đầu ngón tay đè lên chén trà, chợt nghe nữ tử ngồi giữa vị trí đối diện khẽ cười nhẹ.
– Thật là người gì nói chuyện đó, một số kẻ mãi cả đời cũng chẳng biết nói human language (ngôn ngữ loài người). Nữ tử kia chậm rãi mở miệng.
Nàng vừa dứt lời, lại có một nữ tử khác cười nhạo:
– Đúng vậy, giờ này cái loại súc sinh vô danh gì cũng dám quát tháo với chủ tử à? Một ả ngoại thất của Tướng quân phủ mà cũng dám mở miệng trước mặt các khuê tú nơi đây, thật là không biết phép tắc là gì!
Vài thanh âm nữ nhân vang lên, cả phòng lập tức tràn ngập tiếng cười chế giễu.
Vũ U vốn đang đắc ý khiêu khích, giờ phút này sắc mặt cứng đờ, ánh lửa hừng hực trong đôi mắt, đáy lòng còn mang theo vài phần khó thể tin nổi.
– Lai lịch bất minh ư? – Nàng lạnh lùng cười – Chẳng lẽ còn kém hơn hạng không được phu quân sủng ái, tự xin bỏ đi? Quận chúa e rằng chưa rõ lắm rồi, chẳng bao lâu nữa, Vân Lễ sẽ thú ta làm vợ!
– Là thế sao? – Ta mỉm cười nhấp một ngụm trà – Thật sự phải chúc mừng.
– Chúc mừng ư? Gặp được tên phụ tâm lang (lang quân bạc tình) và nữ nhân tiện tỳ kết thành một cặp, chẳng lẽ không nên chúc mừng, càng nên chúc họ sớm ngày bị trói chặt vào nhau?
Lâm Thanh Ương – con gái Lâm thừa tướng – cười lạnh nói.
– Các ngươi từng nhục mạ Dung Tích tỷ tỷ, thì cứ ở đó ôm lấy nhau mà rời xa chúng ta ra một chút, đừng làm ô uế các tỷ muội khác nữa…
Văn Chương
– Lâm Thanh Ương!
Sắc mặt Vũ U đại biến, không còn vẻ đắc ý ban nãy.
Tình hình hoàn toàn khác biệt so với những gì nàng tưởng tượng.
Thực tế, trước đó vì nhờ Vân Lễ, ta cũng từng dẫn nàng đến vài bữa tiệc của các khuê nữ quyền quý.
Với dung mạo ấy cùng thân phận biểu muội của Vân Lễ, nàng cũng có được vài người bạn tâm phúc, ví như Lâm Thanh Ương – kẻ lúc này chửi bới hăng hái nhất.
– Lâm cô nương vẫn luôn nổi tiếng mồm mép sắc bén, xưa nay coi thường quận chúa, nay nàng đã ly hôn với Vân Lễ, chỉ là một nữ nhân bị bỏ rơi mà thôi, ngươi lại chạy đến nịnh nọt?
Vũ U cười nhạo đáp.
Ngồi đối diện, nữ tử kia ung dung nhấp một ngụm trà:
– Đúng vậy, ta trước đây quả thật từng có vài điều bất mãn với Lục Dung Tích, cũng chẳng ưa nàng, nhưng thế thì đã sao? Điều đó chẳng thể thay đổi thân phận đích nữ Trấn Bắc Vương phủ của nàng, hay thân phận đích nữ Tể tướng phủ của ta.
Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, sinh ra đã kiêu ngạo, nhìn người mà gắp món là chuyện bình thường.
Cửa đóng then cài, rảnh rỗi quá hóa buồn, tìm việc để đấu đá giải khuây.
Nhưng nếu ai đó nghĩ rằng có thể đứng giữa chia rẽ, khiến chúng ta trở mặt thành thù, xem nhau như trò hề, thì quả là sai lầm tai hại.
Vũ U, ngươi tưởng tung hoành phố chợ mấy câu đồn đại, dùng cái danh “phế phụ” để đóng đinh một khuê nữ cao quý lên cột ô nhục là đã giành chiến thắng sao?
Ngươi sai rồi. Từ xưa, chính thống tôn quý, thứ xuất ti tiện, huống chi ngươi chỉ là một yêu nữ lai lịch bất minh. Ngươi tưởng mình có thể ngồi chung chỗ với chúng ta, được người ưu ái là dựa vào cái gì?
Dựa vào Vân đại tướng quân của ngươi ư? Thật buồn cười!
Chính là nhờ thế lực Trấn Bắc Vương phủ, chính là dựa vào thanh danh của Dung Tích quận chúa.
Một nữ nhân chỉ là thiếp thất của thứ tử, cho dù làm chính thất cũng chẳng xứng ngồi tại vị trí của chúng ta…
Lời nói đầy đao kiếm của nữ tử khiến mặt mày Vũ U tái mét, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng nhìn Lâm Thanh Ương.
– Quận chúa đúng là thủ đoạn lợi hại! – Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta mỉm cười, có lẽ nàng ta cả đời cũng chẳng thể nghĩ thông nổi vì sao mình đã chuẩn bị chu đáo mà vẫn chịu nhục.
Bởi nàng quá đỗi không hiểu những khuê nữ quyền quý này.
Họ về sau đều là những người chủ mẫu trong nhà, ai ai cũng chẳng mong trong phủ lại xuất hiện một nữ nhân như nàng, đến khiêu chiến uy quyền.
– Vũ cô nương quá khen rồi.
Vũ U ít khi chịu ấm ức, cho dù nhiều lần Vân Lễ quát bảo nàng cút đi, dùng độc cổ đe dọa, nàng vẫn chiếm được phần thượng phong.
Giờ đây, trước hàng chục ánh mắt chế nhạo đầy ác ý của các khuê tú, sắc mặt nàng âm trầm tới mức gần như nhỏ xuống nước đen.
Nàng bỗng nhiên đứng bật dậy.
– Đứng lại!
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm lãnh đạm vang lên.
Trường Công Chúa bước tới giữa vòng vây của mọi người, cao ngạo nâng cằm lên.
– Người đâu, truyền lệnh xuống, chưa được bản cung cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi phủ công chúa của bổn cung.
Vân tướng quân phu nhân, nhìn ngươi hôm nay đúng là không được lòng mọi người cho lắm. Tuy nhiên việc của bản cung từ trước đến nay luôn nói một không hai, nên nếu còn tức giận, cứ từ từ mà nhịn cho kỹ!
Nữ nhân nói lời kiêu căng như thế, sau đó nâng tay lên, liền thấy một tỳ nữ bưng một đĩa tôm đã lột sạch sẽ đặt ngay trước mặt ta.
– Dung Tích à, tên tiểu tử Cảnh Tầm nói ngươi từ nhỏ kiêu quý, thích ăn tôm nhưng không chịu tự bóc, đây là hắn đích thân bóc cho ngươi, chỉ có một phần duy nhất đó, mau nếm thử đi.