Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 1: Thiết bị sữa chữa võ đạo (1)

Mê Vụ Sâm Lâm, Thổ Hà thôn.

Bên ngoài tường vây thôn cao ba thước, ngoài tường sương mù xám xịt mịt mù che tầm mắt, đưa mắt nhìn đều là sương mù dày đặc.

Cổng đá đầu thôn mở rộng, bên dưới bày một cái lư hương bốn góc, ba cây Nhân Huyết Hương tỏa ra làn khói đỏ nhạt, làn khói lởn vởn không tan giống như sợi dây thừng đưa thẳng vào trong màn sương dày đặc rồi biến mất.

Thôn dân rộn ràng nhốn nháo trông mong chờ đợi màn sương bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, một phần thanh niên cả người hắc y xếp thành hai hàng, từng người nắm một đầu dây thừng nghiêm túc chờ đợi.

Ba canh giờ, ở đầu dãy trái, Sở Hà mặc hắc y, vẻ mặt non nớt nhíu mày nhìn làn sương dày quỷ dị hơn mười thước.

Hắn xuyên đến thế giới này đã được một tháng.

Mới đầu còn tưởng rằng đã tới cổ đại, nhưng theo thời gian dần trôi, Sở Hà càng nhận ra mình đã quá sai rồi. Tựa như lần mạo hiểm ra thôn một tháng một lần trước mắt này, nguy hiểm không phải là sương mù mà là yêu ma quái dị trong làn sương.

- Nguy rồi! Nhân Huyết Hương tắt mất một cây!

Trưởng thôn tóc hoa râm hai ba bước vọt tới trước lư hương trợn mắt nhìn nén hương đầu tiên bên trái đã tắt.

- Là đứa thứ hai nhà Lý Tứ thúc!

- Đã xảy ra chuyện gì, phía trước không phải rất tốt hay sao?

- Ai biết được, có thể là gặp phải Quỷ Dị rồi!

Đám người kinh hô châu đầu ghé tai với nhau lo lắng, người một nhà Lý Tứ thúc càng khóc không ra tiếng.

Nhân Huyết Hương tắt đồng nghĩa với người đó đã chết.

Nhưng vào lúc này, nén hương bên phải cũng ảm đạm, sau đó không tiếng động tắt ngóm. Tiếng người trò chuyện và tiếng khóc lập tức yên ắng.

- Kéo! Mau kéo cửa đá lại!

Giọng nói khàn khàn thô lỗ vang vọng bên tai Sở Hà.

Một lão nhân dáng người cao to xuất hiện bên cạnh thôn trưởng, thần sắc nghiêm nghị, hai mắt nheo lại, nói một cách chắc nịch.

Lời nói vừa dứt, đám người hợp lực kéo thẳng sợi dây thừng thô to, cửa đá nặng nề khép lại từng chút một.

- Không được, không thể đóng cửa! Trương Lực vẫn chưa trở lại, bây giờ ngươi đóng cửa không phải là đang cắt đứt đường lui của hắn sao?

Chòm râu trắng của thôn trưởng khẽ run lên, ngăn lại.

- Không kịp nữa rồi.

Hồng Thủ quay đầu nhìn về phía thôn trưởng:

- Khoảng cách từ thôn chúng ta đến Lê thôn, qua lại mất ba canh giờ, nhưng Nhân Huyết Hương của Lý Trụ và Lưu Thiết dập tắt ngay trong khoảng thời gian này đã đủ chứng tỏ nơi mà bọn họ gặp được Quỷ Dị cách thôn không xa! Ngươi rất rõ ràng nơi này là khu vực săn bắn của ai, không thể bởi vì một người, mà kéo người của cả thôn vào trong nguy hiểm!

Thôn trưởng há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được.

Hồng Thủ thấy thế, hét lớn lên với mọi người còn sững sờ:

- Đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh chóng đóng cửa lại!

- Vâng, sư phụ.

Những người hắc y đáp lại.

Vị lão nhân cường tráng trước mặt này là viện trưởng "Cô nhi viện" trong thôn, cũng là một vị võ phu rất có thực lực, phàm là những hài tử bị Quỷ Dị làm hại cửa nát nhà tan đều sẽ đưa đến cho hắn nhận nuôi.

Hồng Thủ sẽ dạy hài tử khi còn nhỏ một chút võ công, sau khi lớn lên sẽ gánh vác sứ mệnh bảo vệ thôn. Dần dần, Hồng Thủ và các cô nhi giống như sư đồ, mà Sở Hà vừa lúc là một thành viên trong đó.

Sở Hà không rảnh quan tâm đến cảm giác đau xót khi dây thừng cọ lòng bàn tay, cả người hắn ngả ra sau, liều mạng túm dây thừng mà kéo.

Cổng lớn trước mặt sắp sửa khép lại, làn sương dày đặc bỗng nhiên quay cuồng, một bóng người đầy máu phá vỡ màn sương, liều mạng vọt tới chỗ cổng lớn, kiệt sức khàn giọng la to.

- Mở cửa, mở cửa đi! Quái vật đằng sau sắp tới rồi!

Vừa dứt lời, các thôn dân biến sắc, tan tác như chim muông, rời khỏi cổng đá chạy ra xa.

Hồng Thủ nghiêm mặt, tay trái lặng lẽ đặt lên trên chuôi đao bên hông, nhìn xuyên qua khe cửa thấy Trương Lực lăn một vòng tới. Nhìn qua làn khói đỏ lượn lờ chưa tắt bên hông Trương Lực, hắn quay đầu liếc nhìn thôn trưởng, ăn ý gật đầu.

- Hé mở cửa đá một chút để Trương Lực vào.

Đại môn đẩy ra ngoài một chút, vừa lúc Trương Lực đã chạy tới bên cửa, ngay giây lát hắn đi vào đại môn cửa thôn, cả đám lập tức hợp sức kéo dây thừng lần nữa, đại môn thoáng chốc khép kín.

Trong lòng Sở Hà như có cảm giác, trong chốc lát khép cửa, ánh mắt hắn nhìn xuyên qua khe hở thấy được một tấm da người của nữ tử bay ra từ trong sương mù, nhẹ nhàng như một con diều.

Đó là cái gì? Quái vật trong sương mù? Hay là Quỷ Dị trong truyền thuyết?

Lần đầu Sở Hà nhìn thấy thứ quái dị như này, vượt qua sự việc theo lẽ thường, trong phút chốc hắn đờ cả ra, đầu óc hỗn loạn.

Sắc mặt Trương lực tái nhợt, sau khi đi vào trong cửa đá, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, hai chân nhũn ra ngã nhào xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất