Xem như đạt tới cực hạn của Ngưng Huyết Cảnh!
Phương thức công kích trước kia của hắn vẫn còn tương đối đơn điệu, bây giờ Hồng Tuyến quyền đã có thành tựu, hai quyền được cường hóa toàn diện, còn kèm thêm nhiệt khí hừng hực.
Về phần phương diện phòng ngự, Kim Chung Tráo cũng không phải thuần túy tăng cường phòng ngự da thịt, mà là lợi dụng khí huyết ngưng tụ thành một tấm màng bảo vệ ở bên ngoài cơ thể, cực hạn phòng ngự thật ra là tiêu hao khí huyết tối đa của bản thân.
Nếu tiêu hao hết khí huyết, phòng ngự của Sở Hà sẽ trở thành nhược điểm. Cũng may khí huyết của Sở Hà hơn người khác rất nhiều, đã đạt tới cực hạn Ngưng Huyết…
Tiếp theo, cảm giác, khả năng hồi phục, sự nhanh nhẹn......vẫn đều là nhược điểm chết người!
- Ta vẫn quá yếu!
Sau khi xem xét lại bản thân, Sở Hà nắm tay, phát ra âm thanh leng keng, sự tự tin trong mắt biến mất, thay vào đó là sự khát vọng.
Khát vọng sức mạnh càng lớn hơn!
Bình tĩnh lại, Sở Hà bỗng nhiên nhíu mày.
- Ngọc thạch không có phản ứng, bọn họ bỏ cuộc rồi sao?
Hắn đã dừng lại ở đây khá lâu, nếu là lúc trước, ngọc thạch đã sớm phát ra cảnh báo, nhưng đến bây giờ vẫn không có tí động tĩnh nào.
Có vẻ bọn họ thật sự bỏ cuộc rồi.
Nhưng mà, Sở Hà cũng không cho rằng bọn họ sẽ bỏ quan đơn giản như thế, hoặc là bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm, hoặc là đang chuẩn bị âm mưu gì đó.
- Đáng tiếc, đột phá cũng không thể khôi phục thương thế hoàn toàn........
Sở Hà cũng không có quên mục đích chủ yếu của việc đột phá, hắn chậm rãi cảm nhận lần nữa, phát hiện dòng nước ấm có thể chữa trị phần lớn vết thương, nhưng đều là tổn thương bình thường.
Các loại nội thương do các loại khí âm hàn hay năng lượng đặc biệt gây ra, di chứng lưu lại phải tự mình tìm cách giải quyết, nhưng vạn sự không thể nói tuyệt đối, dưới cái nhìn của Sở Hà, không thể chữa trị chỉ có thể là do dòng nước ấm còn chưa đủ thôi.
Hắn nhảy ra khỏi sân, ngẩng đầu nhìn trời.
Bây giờ, đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói sáng, sương mù thưa thớt.
Sở Hà muốn xoay người lại, tìm một chỗ nghỉ ngơi, khôi phục lại tinh thần thì lại nghe tiếng thông báo từ xa:
- Các vị hương thân phụ lão, nếu cảm thấy cơ thể khó chịu, tay chân không còn sức lực nào, hoa mắt chóng mặt, lập tức đến Miếu Thổ Địa, thôn trưởng sẽ đuổi đi khí lạnh âm tà cho các ngươi trước khi diễn ra lễ tế hội.
Bịch bịch bịch....
Tiếng bước chân đạp trên bùn đất nhanh chóng biến mất.
Sở Hà chậm rãi đi ra từ một chỗ xó xỉnh âm u, ánh mắt thâm trầm:
- Tập kết ..... tế hội .......... động tác nhanh như vậy?
...
Từ đường thôn Thổ Đầu nằm ở bên trong miếu Thổ Địa, pho tượng thần Thổ Địa được đặt ngay giữa chính đường, bên hông là từ đường mà người dân thôn Thổ Đầu đời đời kiếp kiếp thờ cúng.
Ngói xanh tường trắng, hai cổng vào hai cổng ra, mặc dù chiếm diện tích không lớn nhưng nơi này là nơi các tộc lão quyết định các sự vụ của thôn. Mỗi cuối tháng, tất cả mọi người trong thôn sẽ đến đây, tham gia tế hội, bái tế thần Thổ Địa, sau đó cúng bái tổ tiên.
Sở Hà lặng lẽ đi đến bên ngoài từ đường, huyết ngọc trong ngực xuất hiện phản ứng làm hắn không dám xâm nhập quá sâu, chỉ có thể ở bên ngoài yên lặng theo dõi mọi chuyện.
Bây giờ, số lượng người dân nghe tin mà đến cũng không ít, liếc nhìn sơ qua thì thấy bên trong đại viện đứng kín hết chỗ, người người ồn ào, phần lớn tinh thần của mọi người đều không tốt, giống như bị bệnh phong hàn, mệt mỏi.
Có một ít người thì lại không bị gì hết, những người này đều đi lại, giữ gìn trật tự, hoặc là chăm sóc những người ốm yếu xung quanh.
Còn có một số người khác biệt....
Trên bậc thang ở giữa chính đường miếu Thổ Địa, có 8 cái lồng sắt, mỗi chiếc lồng đều được tạo ra từ sắt tinh khiết, bên trên có dán cả giấy vàng, trong những chiếc lồng này đang nhốt những người thôn dân có trạng thái không giống nhau.
Bọn họ hoặc cười, hoặc khóc, hoặc nằm nghỉ ở bên trong, trên mặt còn xuất hiện khuôn mặt xa lạ, có quỷ treo trên người.
- Aida, không biết thôn chúng ta đã đắc tội với vị thần tiên nào, có một đám người vô duyên vô cớ bị bệnh, ngay cả đám Thiết Trụ cũng đều đụng phải tà ma.
- Nhất định là do thờ cúng thần Thổ Địa không tốt, lần này nhất định phải thành tâm tế bái thần Thổ Địa, mong ngài phù hộ gia đình chúng ta bình yên vô sự.
- Phi! Nói bậy gì đó? Sao thôn Thổ Đầu lại có người bất trung bất hiếu như ngươi thế, thần Thổ Địa lão gia bảo hộ thôn chúng ta bao nhiêu năm ngươi có biết không? Ngươi đừng có ăn nói tào lao!
..........
Các thôn dân xì xào bàn tán, người trẻ tuổi giỏi về quan sát, một khi phát hiện chuyện khác lạ liên quan đến thần Thổ Địa liền sẽ bị người già quát lớn, mắng to bất kính.
Làm cho không có ai dám nghi ngờ pho tượng có vấn đề.
Sở Hà liếc mắt nhìn qua, yên lặng cụp mi lại, cố lùi vào trong góc, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với mọi người, không có lên tiếng.