Vương Lão Nhị tức giận cực kỳ, ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt thôn trưởng.
- Thôi! Đều là những lão già ở chung với nhau mười mấy năm rồi, bình tĩnh mà nói chuyện! Có cần thiết phải ầm ĩ trước mặt đám tiểu bối sao?
Lý Lão nghiêm túc nói, cảnh cáo liếc nhìn hai người bọn họ.
- Hừ... Không chấp nhặt với ngươi.
Vương Lão Nhị tự hiểu bản thân không có địa vị cao như thôn trưởng, lại thêm Lý lão đứng ra hòa giải, chỉ có thể tức giận phẩy tay áo bỏ qua.
- Ha ha....
Thôn trưởng cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Lý Lão thấy thôn trưởng thay đổi tính tình, trong lòng nặng nề.
- Lý Phóng, hôm nay ngươi bị sao thế?
...
Lý Phóng là tên của thôn trưởng.
Lý lão và thôn trưởng là đồng tộc, dựa theo quan hệ huyết thống, thôn trưởng phải gọi Lý lão là biểu thúc, cho dù hai bên cũng chỉ cách nhau mấy tuổi.
- Không có gì, chỉ là trong lòng có ít chuyện muốn làm, cuối cùng cũng làm được, cho nên vui mừng, chỉ thế thôi.
Thôn trưởng nở nụ cười nhưng nụ cười này lại u ám.
Sở Hà đứng ở xa xa bỗng nhiên thầm cảm thấy không ổn.
Lão già này cười biến thái như vậy để làm gì?
- Hoàn thành một số việc.......
Lý lão nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay cầm lấy quải trượng siết chặt lại, rồi buông lỏng ra.
- Lão phu mặc kệ ngươi làm xong chuyện gì, bây giờ lão phu chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi bảo người ta thông báo đã có biện pháp giải quyết việc bị trúng khí âm hàn, biện pháp kia có thật không?
Ánh mắt Lý lão nhìn chằm chằm vào thôn trưởng.
Một đám thôn dân bị bệnh mệt mỏi cũng nhịn không được vểnh tai lắng nghe.
- Ta dám nói như thế đương nhiên là có biện pháp.
Thôn trưởng đi ra, vượt qua tất cả mọi người bước vào trong từ đường.
Hắn nhìn lại, bỗng nhiên cười nói
- Đều thất thần làm gì, muốn biết biện pháp gì, vậy thì vào bên trong rồi nói, ngươi không cảm thấy có quá nhiều người à?
Lý lão như suy nghĩ gì, khẽ gật đầu.
Vương Lão Nhị ở sau lưng lại xì mũi, nhỏ giọng thì thầm.
- Cố làm ra vẻ...
Thôn trưởng quay đầu lại, đáy mắt lóe lên.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào, cửa lớn đóng lại, ngăn cách âm thanh ồn ào của thôn dân ở bên ngoài và ánh sáng mặt trời.
Bên trong gian phòng, dưới ánh nến màu cam, những bài vị chiếu rọi hắt bóng lên tường dưới ánh lửa lại lộ ra vẻ giương nanh múa vuốt.
Thôn trưởng vừa bước vào bên trong gian phòng, liền ngồi xuống ghế uống trà, những vị thôn lão khác thấy tác phong này của thôn trưởng đều không nhịn được cau mày, đều cảm thấy hành vi của thôn trưởng quá khác lạ.
Bây giờ có một đống người đang xảy ra vấn đề đứng ở bên ngoài chờ đợi, nếu là thôn trưởng của ngày thường thì đã sớm bận trước bận sau, suy nghĩ biện pháp xử lý, nào giống như bây giờ tùy ý ngồi đó thảnh thơi uống trà?
- Lý Phóng, ngươi nói xem có biện pháp gì?
Sắc mặt Lý lão triệt để trầm xuống, nói thẳng.
- Biện pháp của ta rất đơn giản, bái lạy thần Thổ Địa là khỏi thôi.
Những lời này vừa được nói ra, đám người kia liền giật mình.
- Ngươi coi chúng ta là những thôn dân không biết chuyện ngoài kia sao, cảm thấy dễ lừa gạt? Tất cả mọi người ở đây đều biết bản chất của thần Thổ Địa, bái một con quỷ dị có lợi ích gì? Đầu óc của ngươi có phải bị hồ đồ rồi không?
Vương Nhị Lão cũng nhịn không được nữa, trực tiếp mở miệng chất vất.
Những thôn lão khác cũng nghị luận ầm ĩ, khuyên bảo thôn trưởng.
- Thôn trưởng, bây giờ không phải là lúc náo loạn! Bên ngoài có biết bao nhiêu người bị thể hư, ngươi cũng thấy rồi đấy, có một ít người thậm chí đều sống không qua nổi một đêm, lại không nghĩ biện pháp, thôn Thổ Hà thật sự sẽ tuyệt hậu.
- Đúng vậy, lúc này cũng đừng có trêu đùa chúng ta, trước đây các thôn dân chọn ngươi làm thôn trưởng, đó là tín nhiệm ngươi, ngươi cũng không thể mở miệng nói những lời hồ đồ như vậy lúc này.
- Nếu không vẫn nên chờ Hồng viện trưởng trở về rồi nói tiếp, ta thấy thôn trưởng mắt mờ rồi, cũng không nghĩ ra được biện pháp có ích gì.
- Ha ha ha.....
Không biết câu nói nào kích thích Lý Phóng, hắn bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn đầy sự lạnh lẽo, xen lẫn một tia tùy tiện khó hiểu.
Tất cả mọi người đều bị tiếng cười khác thường của thôn trưởng làm cho sửng sốt.
- Sao các ngươi biết bái thần Thổ Địa sẽ không khỏe lại?
Thôn trưởng lau nước mắt chảy ra do cười to.
- Một đám lão già bảo thủ, trước đó bái là giả, thì giờ cúi bái là thật không phải tốt hơn sao?
Sắc mặt mọi người thay đổi, cảm thấy không thích hợp, đang muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Lý lão chậm rãi vươn tay, ngăn mọi người nói chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm Lý Phóng, có phức tạp, đành chịu, cũng có không hiểu, lại giống như đang nhìn nhận Lý Phóng lại lần nữa vậy.
- Vốn còn muốn hỏi ngươi những chuyện này có phải do ngươi làm hay không, xem ra không cần thiết nữa. Chỉ là khi ngươi làm điều này, lương tâm của ngươi không lo sợ sao, nơi này là nơi ngươi lớn lên, mỗi người ở đây đều có quan hệ máu mủ với ngươi, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?