Chương 26: Đại Đội Trưởng Tới, Mọi Người Đi Ra Ngoài Trước Đi
Sau đó Vân Cô Viễn quét bụi trên giường đất trước, Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai cầm giẻ lau lau.
Bụi trên giường đất lau kiểu gì cũng không hết, vẫn là Vân Cô Viễn lấy một ít báo cũ tới lót trên giường đất, Diệc Thanh Thanh mới lấy chăn đệm trong túi quần áo ra trải lên.
Sau đó mấy người lại đi tới phòng Tiền Lai Lai, cuối cùng mới tới lượt Vân Cô Viễn.
“Đại đội trưởng tới, mọi người đi ra ngoài trước đi.” Mới dọn dẹp phòng Vân Cô Viễn xong, Triệu Phương đi tới thông báo.
“Haizz!” Diệc Thanh Thanh đáp một tiếng, đợi Triệu Phương đi thông báo cho đám Lý Mộng Tuyết, cô quay đầu nhắc nhở hai người một câu: “Hai người mang theo khóa không? Mang theo thì nhớ khóa cửa vào, không mang thì có thể đặt mấy đồ quý giá trong phòng tôi trước, hay là mang theo người.”
Vân Cô Viễn mang theo khó, Tiền Lai Lai thì không.
Cô ấy biết tính lợi hại của chuyện này, nếu tiền của cô ấy bị mất trong thời gian ngắn trong nhà tuyệt đối không thể gửi tới, nên mang theo tiền giấy bên người.
Đợi Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn khóa kỹ cửa xong, đám Lý Mộng Tuyết tới.
“Ồ, các cô còn mang theo khóa à?” Trịnh Hiểu Long kinh ngạc nói.
“Vẫn là mẹ tôi nghĩ chu đáo.” Diệc Thanh Thanh cười nói, hiện giờ cô thật sự cảm ơn Trịnh Hiểu Long suy nghĩ thay cô, đèn pin và khóa đều là mấy thứ nhỏ cô không nghĩ tới.
“Mẹ cô đúng là sủng cô.” Lý Mộng Tuyết nói, cô ấy dựa vào siêu thị không gian mới sống dễ chịu như vậy, mà Diệc Thanh Thanh hoàn toàn vì có mẹ tốt, chuyện gì cũng chuẩn bị sẵn cho cô.
…
Triệu Hữu Điền đánh xe bò tới đưa đồ ăn cho bọn họ:
“Mỗi người 5 cân bột mì cao lương 5 cân bột ngô, ăn tiết kiệm cũng đủ ăn hơn tháng, đã ghi sổ, thu hoạch vụ thu sau phải trả. Ngoài ra hôm nay mọi người đến hơi muộn, bên trong khu thanh niên trí thức đã có một thời gian không có ai ở, ngày mai mọi người nghỉ ngơi hai ngày, dọn dẹp phòng của mình một chút, ngày kia bắt đầu làm việc.”
“Chú Hữu Điền vất vả rồi!” Diệc Thanh Thanh ngọt ngào nói cảm ơn.
“Cảm ơn đại đội trưởng!” Lưu Xuân Hạnh theo sát nói.
“Đại đội trưởng đi thong thả!”
“Đại đội trưởng tạm biệt!”
Những người khác cũng tạm biệt với đại đội trưởng.
“Haizz, mau vào phòng đi.” Triệu Hữu Điền cười đến mặt đầy nếp nhăn, lúc này thanh niên trí thức rất lễ phép, đặc biệt là thanh niên trí thức Tiểu Diệc, nói rất ngọt.
Đợi đại đội trưởng đi xa, Vương Linh Linh mới oán trách một câu: “Lương thực quá ít.”
“Đúng vậy, có khả năng trong đội cũng không dư dả.” Lưu Xuân Hạnh cũng nói.
Diệc Thanh Thanh ngáp một cái: “Tôi mệt, đi về ngủ trước, ngày mai còn phải bận việc!”
Tối nay Diệc Thanh Thanh ăn ít điểm tâm, ngay cả quần áo cũng chưa thay, cứ nằm trên giường đất ngủ một đêm như thế.
Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, Diệc Thanh Thanh cầm nửa cân đường đỏ tới nhà đại đội trưởng, hôm qua cô đặc biệt hỏi vị trí nhà đại đội trưởng.
Tới cửa nhìn thấy một thím bưng chậu ra ngoài đổ nước, cô hỏi: “Xin hỏi đây là nhà chú Hữu Điền đúng không ạ?”
“Đúng vậy, cháu là?”
“Cháu là thanh niên trí thức mới tới hôm qua, thím cứ gọi cháu là Tiểu Diệc được rồi. Thím là thím Quế Hoa đúng không ạ, cháu có chút việc muốn tìm chú Hữu Điền giúp đỡ.” Diệc Thanh Thanh nói xong nhét đường đỏ vào tay Lâm Quế Hoa: “Đây là cho đám nhỏ ngọt miệng ạ.”
“Ai da, là thanh niên trí thức Tiểu Diệc à, ngày hôm qua chú Hữu Điền cháu trở về nói trong đám thanh niên trí thức mới tới các cháu, cháu thoạt nhìn hiểu chuyện nhất. Cháu tới thì tới, còn mang theo đồ làm gì, mau vào đi.”
Lâm Quế Hoa mở miệng từ chối nhưng tay lại vững vàng nhận lấy, quay đầu gọi vào trong phòng:
“Hữu Điền, thanh niên trí thức Tiểu Diệc tới!”
Diệc Thanh Thanh vào nhà thì thấy Triệu Hữu Điền ngồi trên giường đất, có lẽ là mới ăn cơm xong, thấy cô tiến vào vội vàng vẫy tay bảo cô ngồi xuống.
“Chú, cháu không khách sáo với chú nữa, cháu muốn nấu ăn một mình, cần tìm người giúp đỡ xây bếp đất. Ngoài ra cháu còn muốn thêm mấy thứ, hôm qua nghe chú nói trong thôn có thợ mộc tay nghề không tệ, có thể dùng lương thực và đồ ăn đổi với người đó, cho nên muốn tìm chú dẫn mối không biết có được không ạ?” Diệc Thanh Thanh đi thẳng vào vấn đề.