Chương 42: Trên Đường Tới Huyện Thành
Tính ra khu thanh niên trí thức này loại người nào cũng có, quan hệ giữa thanh niên trí thức cũ cũng rất phức tạp.
Hiện giờ giữa thanh niên trí thức mới cũ có khả năng ngay cả tên cũng không gọi được, quan hệ hơi xa cách như thế có lẽ cũng là chuyện tốt.
Cho dù thế nào, đám thanh niên trí thức mới bọn họ vẫn tương đối ít cực phẩm.
Diệc Thanh Thanh giặt quần áo xong, lại súc miệng rửa mặt ở bên ngoài, thuận tiện múc đầy chậu nước mới trở về.
Lúc này vừa vặn thổi tiếng còi lần hai, khi đi ngang qua hẻm, có mấy căn phòng đều có động tĩnh, có lẽ đã dậy.
Khi trở về trong phòng Lý Mộng Tuyết đã không còn ở đây, chăn đệm cũng được ôm đi.
Diệc Thanh Thanh ôm bàn trở về giường đất.
Lấy bánh còn một ít mà mẹ cô chuẩn bị ra ăn nốt.
Sau đó lấy tiền giấy và phiếu chuẩn bị tiêu ngày hôm nay ra cất cẩn thận, sau đó ngồi ở cửa đợi những người khác.
Khi Vân Cô Viễn ra cửa thì thấy cô ngồi ở cửa, còn cõng sọt, anh dừng bước lại hỏi:
“Cô muốn ra cửa sao?”
“Ừm, hẹn đến huyện thành mua đồ với đám Lai Lai.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Đúng lúc tôi cũng đi, nên đi cùng đi.” Vân Cô Viễn nói xong thì về phòng, một lát sau đi ra thì cầm cái ghế gấp nhỏ kèm một quyển sách mỏng, cũng ngồi ở cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi xấu hổ.
“Ăn kẹo không?” Vân Cô Viễn lại móc khăn tay gói kẹo của anh.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu.
Vân Cô Viễn cúi đầu, gấp khăn lại.
“Cho anh.” Diệc Thanh Thanh lục túi một lúc lâu, lấy hai viên kẹo trái cây ra, đưa một viên tới trước mặt anh nói: “Hôm nay tôi mời anh ăn kẹo.”
Kẹo này là mẹ cô cho cô mang đi tạo quan hệ.
Vân Cô Viễn ngơ ngẩn nhìn tay cô, trong mắt như có ánh sáng.
“Cầm đi!” Diệc Thanh Thanh lại thúc giục một tiếng.
Lúc này Vân Cô Viễn mới nhận lấy, nghiêm túc bóc vỏ kẹo, cho kẹo vào trong miệng, giấy gói kẹo thì được anh nắm chặt trong tay.
Diệc Thanh Thanh cũng bóc vỏ kẹo ra ăn, giấy gói kẹo thì vo tròn nhét trở lại trong túi.
Sau đó là khoảng thời gian im lặng.
Vân Cô Viễn đọc sách, ánh mặt trời chiếu lên người anh, chiếu ra quang ảnh dịu dàng.
Diệc Thanh Thanh chống cằm nhìn trời nhìn mây, cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phong cảnh đẹp đối diện.
Vất vả lắm mới đợi tới khi đám Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết chuẩn bị xong, người cũng đến đông đủ.
Vân Cô Viễn cất sách và ghế gấp nhỏ, trở về phòng, xoa tai hơi nóng lên, sau đó anh vuốt phẳng vỏ kẹo nắm chặt trong tay kẹp giữa quyển sách anh thích.
Lúc này mới ra cửa hội hợp với những người khác.
Hôm trước có tám thanh niên trí thức tới, hôm nay đến huyện thành chỉ có sáu, Vương Linh Linh và Lưu Xuân Hạnh nhìn thoáng qua bọn họ cùng ra cửa, không mở miệng nói đi theo.
Một người là không tiền không phiếu, một người là sợ lại phải vay tiền đi ra ngoài.
Tóm lại hiện giờ là, sáu người may mắn ngồi cùng trên xe lửa đi ra ngoài.
Thuốc tăng lực vẫn còn có hiệu lực, hôm nay Diệc Thanh Thanh đi phá lệ nhẹ nhàng, không cảm thấy mệt chút nào.
Thậm chí cảm thấy mình có thể một hơi chạy đến huyện thành.
Cơ thể thoải mái, dọc đường đi cũng có tâm trạng xem cảnh, khác hoàn toàn với lúc trước cố gắng đi đường, hiện giờ như du sơn ngoạn thủy.
Khi đi ngang qua đoạn đường có điểm đánh dấu lúc trước, Diệc Thanh Thanh phát hiện điểm đánh dấu đã được thiết lập.
Nhưng mà cô có 1 điểm đánh dấu, không muốn dùng ở nơi này.
Hiện giờ cô không thiếu thứ gì, điểm đánh dấu vẫn phải tích cóp trước đã.
“Người sắp đi mua xe đạp, tinh khí thần đúng là khác biệt.” Tiền Lai Lai thấy cô thần thái xán lạn, còn có tâm trạng chạy tới chạy lui hái hoa dại ven đường, trêu ghẹo nói.
Đời trước Diệc Thanh Thanh hiếm khi được đi ra ngoài chơi đùa, lúc này đã có tinh lực, còn có thời gian, không phải là nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ sao.
Cô nghe thấy thế hái một đóa hoa không thích trong hoa dại trên tay cắm lên tóc Tiền Lai Lai, sau đó nhìn cô ấy cười ha ha:
“Hoa này có thể lấp kín miệng mỹ nhân không?”
Tiền Lai Lai mệt muốn chết, bị cô đùa giỡn như vậy lập tức làm bộ tức giận muốn bắt cô:
“Cô gái thích tác quái này, xem tôi có thu thập cô hay không!”