Mạc Thanh Lăng có chút bất ngờ: "Thì ra Tiêu công tử còn biết viết thoại bản, ta về huyện thành cũng sẽ mua một quyển xem thử."
Không phải tình tình yêu yêu mà là tu tiên, hắn ta vẫn có thể tiếp nhận.
Khi hắn ta vẫn còn quần là áo lụa, lúc nhàm chán cũng sẽ đọc thoại bản.
Chẳng qua những người đó viết đi viết lại cũng là những câu chuyện tương tự nhau, xem qua mấy quyển thì không có hứng thú nữa.
Bây giờ nghe thấy Bạch Hủ sùng bái như vậy, trái lại cũng sinh ra mấy phần tò mò.
Sau khi Tiêu Hàn Tranh ở cùng với Thời Khanh Lạc, cũng bị nàng ảnh hưởng một ít.
Hắn không cố ý khiêm tốn: "Vậy ta đa tạ sự cổ vũ của đại nhân trước."
Vốn dĩ thoại bản tu tiên này là hắn cùng tiểu tức phụ thương lượng với nhau rồi viết ra, đừng nói là người xem, chính người viết như hắn còn cảm thấy thú vị.
Đó là một thế giới khác, tu đạo trường sinh thông qua đủ mọi khó khăn sẽ khiến cho người ta sinh ra một loại khao khát.
Hắn không biết, từ sau khi quyển thoại bản này trở nên thịnh hành ở kinh thành, có không ít thiếu niên thế gia tụ tập thành từng nhóm, ngày ngày đều chạy đến ngoại ô lang thang.
Chính là muốn thử xem có thể nhặt được bảo bối gì hay không, từ đó bước vào con đường tu tiên.
Nhà cũ của Tiêu gia có một cây đại thụ, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc thường ngồi hóng mát dưới cây.
Cho nên đặt bàn ghế ở đây, trên bàn còn có đồ uống trà và bàn cờ.
Thời Khanh Lạc biết chơi cờ vây, bởi vì có hai người ông nội và ông ngoại thích đánh cờ.
Khi nàng muốn dỗ ngọt hai người, đều cùng họ đánh cờ trước.
Lúc mới bắt đầu bị đánh đến tan tác, nàng suýt chút nữa bị ngược đến phát khóc, cho nên liền khắc khổ nghiên cứu một đoạn thời gian, thậm chí còn tìm sách hiếm để học hỏi.
Bị hai trưởng bối ngược tới ngược lui, tài đánh cờ cũng không ngừng được nâng cao.
Có một ngày nàng nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh ngồi đánh cờ một mình, nàng nhất thời ngứa nghề liền nói mình biết chơi, sau đó chơi một ván.
Sau đó bọn họ lại có thêm một thói quen hàng ngày, lúc nghỉ ngơi sẽ ngồi trong sân uống trà và đánh vài ván cờ.
Nàng có thắng có thua, nhưng đại đa số là thua...
Hết cách rồi, thật sự là tài đánh cờ của tiểu tướng công quá siêu phàm, nếu ở hiện đại thì chính là cái loại có thể ngược ông nội ông ngoại của nàng khóc thét.
Có lúc nàng cũng sẽ nghĩ, nếu tiểu tướng công đến hiện đại, nàng lập tức dẫn hắn đi ngược hai vị lão gia tử, giúp nàng đòi lại chuyện bị ngược đến phát khóc lúc trước.
Mạc Thanh Lăng lúc còn trẻ rất kiêu ngạo, sau đó phát hiện mình bị kế mẫu tính kế mới nhanh chóng hiểu ra trở nên tiến bộ.
Cũng vì vậy, dần dần cả người hắn ta đều nhiều thêm một loại phóng khoáng.
Giống như là cái sân nhỏ của nông gia này, hắn ta chưa bao giờ đặt chân qua, bây giờ nhìn lâu một chút, lại có một mùi vị khác biệt.
Vì vậy cũng không ghét bỏ, ngồi xuống dưới cây đại thụ.
Nhìn thấy bàn cờ trên bàn, hắn ta cười nói: "Tiêu công tử cũng thích đánh cờ?"
Những năm tháng quần là áo lụa kia, hắn ta không có kiên nhẫn với những thứ này.
Nhưng sau đó lại ngày càng thích đánh cờ, có thể rèn luyện kiên trì của hắn ta, khiến cho hắn ta không còn nóng nảy hấp tấp như thế nữa.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Rất thích."
Mạc Thanh Lăng hứng thú: "Vậy thì chơi một ván?"
Tiêu Hàn Tranh ngồi xuống đối diện hắn ta: "Được!"
Hai người ngồi đánh cờ.
Bạch Hủ cũng biết chơi cờ, tự nhận trình độ của hắn ta vẫn còn tốt, vì thế bước đến bên cạnh xem.
Nhìn một lúc, hắn ta đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Thật sự là, trình độ đánh cờ của hai người này hoàn toàn vượt xa hắn ta, thật đả kích quá mà.
Mạc Thanh Lăng sinh ra trong gia đình thế gia, lớn tuổi hơn hắn ta, lợi hại hơn cũng là điều rất bình thường.
Nhưng kỹ năng đánh cờ của Tiêu Hàn Tranh vậy mà lại rất cao siêu, dường như còn cao hơn Mạc Thanh Lăng một bậc, điều này làm cho hắn ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn thấy Thời Khanh Lạc cũng tập trung tinh thần nhìn hai người bọn họ chơi cờ.
Bạch Hủ tiện hỏi: “Ngươi xem hiểu không?”
Vừa nghe lời này, Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Ta chẳng những xem hiểu, ta còn biết chơi nữa đấy.”
“Chờ bọn họ chơi xong, chúng ta chơi một ván nhé?”
Cái gì chứ, vậy mà xem thường nàng.
Bạch Hủ bị Mạc Thanh Lăng đả kích, vừa vặn đang muốn tìm cảm giác tồn tại, Thời Khanh Lạc lại đưa tới cửa đúng lúc: “Được thôi!”
Đợi thêm một lúc lâu, Mạc Thanh Lăng hai người họ mới chơi xong.
Tiêu Hàn Tranh thắng.
Trong lòng Mạc Thanh Lăng cũng vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới tài chơi cờ của Tiêu Hàn Tranh lại siêu phàm như vậy.
Nhưng hắn ta còn không biết, trước mặt mình chính là đại lão trọng sinh, chỉ mới phát huy một nửa trình độ của kiếp trước.
Mạc Thanh Lăng hiếm khi gặp được một đối thủ có tài nghệ chơi cờ tốt ở huyện thành nhỏ này, vốn dĩ còn muốn chơi thêm một ván.
Nhưng lúc nãy cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của Bạch Hủ và Thời Khanh Lạc.
Hắn ta cũng có chút tò mò đối với tài nghệ đánh cờ của Thời Khanh Lạc.
Vì vậy, hắn ta nhường chỗ, nói: “Các ngươi chơi ván này đi.”