Ngày hôm sau Tiêu Hàn Tranh đi mua nguyên vật liệu, hai người gọi vài dân làng đáng tin cậy bắt đầu tiến hành làm xi măng.
Trước kia nàng cũng chưa từng làm xi măng, tuy rằng trên phương thức cũng có tỉ lệ đại khái.
Thử nghiệm rất nhiều lần mới tìm ra tỉ lệ hoàn hảo, thành công làm được ra xi măng đạt chuẩn chất lượng.
Sau đó nhờ thợ thủ công đang xây nhà đến hỗ trợ, ngoại trừ nơi trồng hoa và cây ăn cỏ thì đều đổ xi măng lên.
Lối đi trước cổng cũng được trát xi măng, thẳng đến ra ngoài thôn.
Các thôn dân lần đầu tiên thấy loại đường bằng phẳng như vậy cũng tranh nhau ra vây xem.
"Đường này làm thật tốt, tức phụ của Đại Lang quá lợi hại rồi!"
"Trên đường có nước cũng không lo bị bẩn giày, thật là tốt quá."
"Nghe nói cái này là xi măng do tức phụ của Đại Lang làm ra."
"Nói không chừng lão thần tiên lại báo mộng cho nàng.
"Đạo quán trên lưng chừng núi sửa cũng sắp xong rồi đi? Chờ sửa xong chúng ta nhất định phải đi cúng bái thật tốt."
"Nhanh thôi, sắp xong rồi, về sau chúng ta sẽ thường xuyên đi dâng hương."
Đây cũng là lần đầu tiên tộc trưởng và các tộc lão thấy một con đường bằng phẳng và chắc chắn như vậy.
Mọi người đều hào hứng: "Xi măng này đúng là một thứ đồ tốt!"
"Về sau thôn chúng ta có tiền thì gom góp lại, dùng xi măng này sửa lại đường đi.”
"Chuyện này rất tốt, trời đổ mưa hay tuyết rơi cũng tiện đi lại hơn."
"Nếu có thể làm một con đường đến huyện thành thì tốt quá, đẩy xe cũng sẽ ít cần dùng sức hơn."
Các thôn dân đang ra sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp.
Buổi thử nghiệm này, Mạc Thanh Lăng cũng được mời đến.
Vừa xuống xe ngựa đã nghe thấy các thôn dân đang thảo luận.
Sau khi Mạc Thanh Lăng xuống xe, để nha dịch nhờ người dân nhường đường một chút.
Sau đó phân phó người đánh xe ngựa, đi thử trên con đường trát bằng xi măng.
Quả nhiên đi vừa nhanh vừa ổn định, đường này quả thật rất tốt.
Hắn ta đến nhà mới của Tiêu gia xem thử, chỗ có loại xi măng này trát lên nhìn qua vừa xinh đẹp thuận tiện hơn nền đất rất nhiều.
Càng rẻ hơn chuyện mua vật liệu đá về lót đường.
Tiếp đó để người khác dùng cuốc gõ gõ thử lên miếng xi măng đã khô.
Gõ nhiều lần như vậy cũng không bị vỡ, chứng minh rằng nó xác thật rất chắc chắn.
Tất nhiên lúc này Mạc Thanh Lăng cũng nghĩ đến ngoại trừ xây đường còn có thể dùng để sửa đập nước, làm cầu.
"Xi măng này đúng là thứ tốt."
Hắn ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Các ngươi muốn dâng phương thức làm xi măng lên?"
Vừa làm ra thành quả đã gọi hắn ta đến xem, chính là có ý muốn dâng phương pháp lên.
Phương thức làm xi măng này còn quan trọng hơn so với việc làm ra băng rất nhiều, đây mới chân chính là thứ lợi dân lợi nước.
Tiêu Hàn Tranh không hề giấu giếm.
“Đúng vậy, còn muốn đại nhân giúp đỡ, dâng công thức làm xi măng lên.”
Trước đây hắn cũng là quan, mặc dù mục đích của hắn là báo thù, nhưng mấy chuyện quan trọng hắn đều hiểu rõ.
Trọng tâm của cuộc đời này không phải là trả thù, hắn càng hy vọng làm được điều gì đó cho bá tánh và quốc gia.
Tiểu tức phụ nhà hắn rất tốt, hắn nghĩ bản thân sẽ làm mọi cách để giúp nàng đạt được ước nguyện nàng muốn.
Nụ cười trên mặt Mạc Thanh Lăng càng sâu: “Phu thê các ngươi thật có lòng.”
“Sau khi trở về, ta sẽ viết tấu chương cùng công thức xi măng gửi về kinh thành.”
Hắn ta nói với Tiêu Hàn Tranh: “Ngươi tới viết công thức đi.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Được!”
Sau khi Mạc Thanh Lăng thăm quang xong, họ cùng nhau trở về Tiêu gia.
Tiêu Hàn Tranh đã sao chép lại công thức, ghi rõ xuất xứ.
Tất nhiên xuất xứ vẫn như cũ, chính là do tiểu tức phụ học được ở Đạo quán.
Đồng thời, hắn cũng bàn bạc với Mạc Thanh Lăng về việc mở xưởng xi măng.
Sau khi suy nghĩ, Mạc Thanh Lăng đồng ý.
Đây là một điều tốt cho huyện thành, hắn ta không cần thiết phải phản đối.
Bên cạnh đó, công thức vốn dĩ là do phu thê Tiêu Hàn Tranh nghĩ ra, việc xây xưởng cũng không có gì.
Sau khi lấy công thức, Mạc Thanh Lăng vội vàng rời đi.
Hắn ta gần đây rất bận rộn.
Mạc Thanh Lăng để người thông báo trong thôn, thôn dân đừng quá vội vàng bán vừng đi, chờ huyện thành thành lập xưởng xong, thì đưa đến xưởng gia công.
Giá cả sẽ không thấp hơn so với việc người dân tự bán, mà mỗi hộ gia đình còn có thể được bố trí chỗ làm việc trong xưởng.
Ý tưởng này đều do Thời Khanh Lạc nghĩ ra.
Cũng là để gắn kết lợi ích của thôn dân và xưởng lại với nhau, lúc gieo trồng và làm việc sẽ tận tâm hơn.
Đồng thời, hắn ta cũng theo lời Thời Khanh Lạc, tìm thôn do huyện thành quản hạt có hoàn cảnh trồng hà thủ ô thích hợp, để trồng thử loại này.
Huyện nha chuẩn bị bỏ vốn đầu tư một xưởng ép dầu dầu, trong tương lai ngoài việc bán dầu vừng còn có thể cung cấp nguyên liệu làm ra dầu bôi tóc.
Bây giờ thêm cả xi măng càng làm cho hắn ta trở nên bận rộn.
Nhưng hắn ta bận rộn một cách vui vẻ tự nguyện, tốt hơn là dọn dẹp đống hỗn độn cho lão huyện lệnh lúc trước.
Trở lại nơi mình ở, Mạc Thanh Lăng viết tấu chương cùng với công thức xi măng rồi nhanh chóng gửi đến kinh thành.
Với sự cho phép của Mạc Thanh Lăng, Thời Khanh Lạc cùng Tiêu Hàn Tranh cũng thoải mái làm việc.
Xưởng xi măng không xây ở chỗ gần ngôi nhà hiện tại của Tiêu gia, sau khi tham khảo ý kiến của tộc trưởng và những người khác, nó được xây dựng ở một khoảng đất trống trước cổng thôn.
Lần này là dùng danh nghĩa của thôn để xây.