Tiêu Bạch Lê cũng không thành thân rồi chôn theo, Tiêu Hàn Dật cũng không rơi xuống nước, nữ nhân kia vẫn sống khỏe mạnh như trước đây.
Điều này càng làm cho nàng ta uất hận hơn.
Nếu như người của Tiêu gia cũ chưa tới kinh thành, cho dù Hạnh Hồng bị bán đi thì nàng ta cũng có cách, làm cho cả nhà đối phương quấn lấy Tiêu Hàn Tranh.
Nhưng lão thái bà này lại chạy tới kinh thành, nghe người làm quay về nói rất có thể là do tức phụ của Tiêu Hàn Tranh xúi giục.
Điều này cũng làm cho nàng ta căm hận Thời Khanh Lạc.
Tiếc là bây giờ phải đau đầu đối phó với đám người lão thái bà, nàng ta không còn nhiều sức lực để chú ý đến thôn Hạ Khê.
Trong lòng nàng ta, cho dù Tiêu Hàn Tranh thi đậu cử nhân thì cũng không thành tài được, đến lúc đó lại sai người đánh hắn về tình trạng ban đầu.
Nhưng chỉ cần nữ nhân kia còn sống thì chính là cái gai trong lòng nàng ta, dù thế nào cũng không được để đối phương có cơ hội tới kinh thành, c.h.ế.t đi là tốt nhất.
Hiện tại tâm trí nàng ta đều đặt ở việc làm sao đuổi được đám người lão thái bà rời đi.
Lần này đưa người nhà cũ đi, nàng ta lại bồi dưỡng hai tên nha hoàn cũng trở về một lần nữa, không tin không trị c.h.ế.t cả nhà nữ nhân kia.
Hai người này vẫn chưa biết đám người lão thái thái đã hành động trước, nếu không chắc chắn sẽ phải thổ huyết.
Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, Tiêu lão đại và Tiêu lão tam mang theo hai đứa con trai đến Kinh Đô Phủ Doãn để báo án.
Nói phủ tướng quân bị mất trộm rồi, tiền bạc và đồ đạc trong nhà kho đều bị người khác đánh cắp.
Sổ sách gì gì đó cũng không thấy, mời Kinh Đô Phủ Doãn đi điều tra.
Trước khi tới kinh đô, Thời Khanh Lạc đã dặn đi dặn lại lúc quản gia lão thái thái phải nhất định nhớ kĩ tất cả các hạng mục chi tiêu.
Nếu không, nữ nhân kia sẽ đào hố cho mọi người nhảy xuống.
Lão thái thái ghi nhớ trong lòng, vậy nên đều nói Tiêu Đại Lang ghi lại những khoản tiền đã tiêu, để đám người quản sự ký vào đó.
Bây giờ trong tay bà ta có một quyển sổ sách, vậy nên hoàn toàn không sợ điều tra.
Nhưng chắc chắn hai tên súc sinh kia đã mang đồ đạc và tiền bạc đi.
Chỉ cần Kinh Đô Phủ Doãn điều tra một cái là có thể bắt được, xem hai tên súc sinh đó còn có gì để nói.
Nếu không cho hai người đó biết tay thì vẫn còn cho rằng bọn họ dễ bắt nạt.
Muốn đuổi bọn họ đi sao, không có cửa đâu!
Vốn dĩ Kinh Đô Phủ Doãn không muốn quản chuyện này, nhưng sau khi Hề Duệ nghe được, lập tức chạy đi tìm Hề gia lão thái quân làm nũng, muốn chỉnh đốn phủ tướng quân.
Hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ mối thù trước đó, nóng lòng muốn xem chó cắn chó ở phủ tướng quân.
Lão thái quân bảo nhi tử ra mặt, tạo áp lực với Kinh Đô Phủ Doãn để bọn họ làm việc theo lẽ công bằng.
Cộng thêm gần đây Tiêu Nguyên Thạch có hơi phô trương trên triều đình, nhìn ông ta không thuận mắt hay vì xung đột lợi ích, ngay lúc này sao có thể không đạp cho ông ta một cước.
Vậy thì cứ làm lớn chuyện này lên đi.
Kinh Đô Phủ Doãn phái người đến phủ tướng quân điều tra việc nhà kho bị mất trộm.
Vừa lúc hôm nay Tiêu Nguyên Thạch có chuyện phải đến ngoại thành làm việc, không biết Kinh Đô Phủ Doãn chạy đến phủ tướng quân điều tra.
Cát Xuân Như hết hầu hạ lão thái thái ăn trưa lại ngủ bù, nghe nha hoàn báo lại Kinh Đô Phủ Doãn phái người đến điều tra việc phủ tướng quân bị mất trộm, cơn buồn ngủ lúc đầu đã hoàn toàn biến mất.
Sắc mặt của nàng ta vô cùng khó coi: “Chuyện này là thế nào?”
Nha hoàn dè dặt trả lời: “Là đại gia và tam gia mang người đến Kinh Đô Doãn Phủ báo án, nói tiền bạc và vật phẩm quý giá trong nhà kho của phủ tướng quân đều đã bị trộm mất.”
“Vậy nên bọn họ mới đến đây điều tra.”
Cát Xuân Như nghe vậy thì suýt nữa ngất đi vì tức giận: “Cái gì? Mấy người kia muốn làm gì đây?”
Nếu chuyện này ầm ĩ lên thì sẽ c.h.ế.t mất.
Quan trọng là tiền bạc và vật phẩm quý giá trong nhà kho là do nàng ta sai người mang đi.
Bây giờ đang đặt trong viện của đệ đệ nàng ta, nếu như bị điều tra ra, tỷ đệ nàng ta có miệng cũng không nói được.
Thanh danh của nàng ta phải làm sao đây?
Vì vậy, nàng ta lập tức đứng dậy bước nhanh đi.
Đám người của lão thái thái đang mang người của Kinh Đô Phủ Doãn đi xem nhà kho.
Khi Cát Xuân Như đến, lão thái thái đang giao một quyển sổ sách cho đối phương.
“Ta làm quản gia chưa đến một tháng, đây là chi tiêu ta quản lý.”
“Các người có tin là một phủ tướng quân lớn như vậy lại có chút tiền và đồ đạc như này không?”
Gương mặt lão thái thái rất lo lắng, còn lau nước mắt: “Ta chỉ sợ bị người ta trộm đi mất mấy thứ, phủ tướng quân thì thu không bằng chi, làm cho nhi tử và con dâu ủy khuất tiết kiệm ăn mặc, vậy nên vẫn nghĩ nên báo án!”
“Có thể lấy lại chút ít gì đó.”
Bởi vì có các phe nhúng tay vào, Kinh Đô Phủ Doãn phái Đình Úy tới, một người rất giỏi trong việc điều tra.
Vì vậy lật qua lật lại sổ sách: “Quả thực không thể là con số này.”
“Cách đây không lâu thánh thượng có ban cho Tiêu tướng quân một ngàn lượng vàng, chắc chắn còn có vật phẩm quý giá, trong nhà kho và sổ sách của lão thái thái đều không thấy có.”
“Kẻ trộm thật to gan, thậm chí ngay cả đồ vật được ban thưởng cũng dám lấy trộm.”
“Lão thái thái, ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ điều tra đến cùng.”
Lão thái thái nghe thấy lời Đình Úy nói, trong lòng lại mắng hai người Tiêu Nguyên Thạch mấy lần.
Quả nhiên là hai tên súc sinh, một ngàn lượng vàng ở đâu, bà ta còn chưa từng nhìn thấy một thỏi vàng nào.
Vì vậy, vẻ mặt cảm động nói: “Ta tuyệt đối yên tâm về năng lực làm việc của đại nhân, làm phiền đại nhân nhất định phải lấy lại tiền và đồ vật mang về.”
Mặc dù kẻ trộm ở trong nhà, nhưng chỉ cần lấy được tiền và đồ vật về thì sẽ biến thành của bà ta, dù sao thì bây giờ bà ta cũng đang quản gia.