Xét theo chuyện kia của Tiêu Hàn Tranh, bọn họ cũng sợ, cho nên hôm nay trước khi chạy đến Kinh đô Phủ doãn, đã đưa những phong thư đó đi.
Bởi vì sợ khó giữ được an toàn, mới đưa cho nhiều người.
Tất nhiên còn phải đau đớn mà đưa tiền thù lao.
Bây giờ xem ra lựa chọn này rất chính xác.
Nếu như bọn họ không chuẩn bị trước, bọn họ sẽ bị cấm túc.
Tiêu Nguyên Thạch lại trợn to hai mắt, khiếp sợ không thôi.
Chẳng lẽ người của nhà cũ bị thứ dơ bẩn bám lên người? Lại còn phòng bị trước?
Điều này làm cho ông ta có chút sụp đổ.
Vốn dĩ còn chuẩn bị cấm túc mấy người này, sau đó đợi đến lúc giải quyết xong lời đồn bên ngoài, lại trừng trị bọn họ.
Chuyện hạ độc, ông ta chưa từng nghĩ đến, dẫu sao thì người của nhà cũ cộng lại có tới mười mấy miệng, bỗng chốc c.h.ế.t hết, kẻ ngu cũng biết là có vấn đề.
Bây giờ có người đang nhìn chòng chọc vào phủ Tướng quân.
Nhưng hiện tại ông ta lại không có cách nào cấm túc, nhìn dáng vẻ của bọn họ không giống như là đang nói láo.
"Được, các ngươi được lắm."
Ông ta giận đến cả người run rẩy: "Các ngươi cứ chờ đó."
Nói xong xoay người nhanh chóng rời khỏi, sợ rằng nếu tiếp tục ở lại, sẽ không nhịn được mà làm thịt mấy người lão đại.
Cát Xuân Như thấy vậy, cũng lập tức kéo đệ đệ ra ngoài.
Những người trong nhà cũ đều xì một cái, trên mặt mang theo nụ cười đắc thắng.
"Đại Lang, hai ngày nữa ngươi lại viết thư cho nha đầu kia, mang những chuyện đã xảy ra nói cho nàng."
"Nha đầu kia cũng thật tà môn, lại có thể tính được chuyện hai tên súc sinh này sẽ làm, chỉ cách đối phó cho chúng ta cũng hoàn toàn đúng đắn."
"Chẳng lẽ thật sự được lão thần tiên truyền dạy, còn có thể bói mệnh gì đó?"
Bây giờ Tiêu thái thái quả thật có chút bội phục Thời Khanh Lạc.
Đồng thời còn rất kiêng kỵ và sợ hãi.
"Được, hai ngày nữa ta lập tức viết thư cho nàng." Tiêu Đại Lang cũng suy nghĩ như vậy.
Gã lại nói: "Nãi, sau này chúng ta vẫn là ít đắc tội với nha đầu kia đi, ta cũng cảm thấy nàng quá tà môn."
Trước kia gã tuyệt đối không tin chuyện đạo trưởng là lão thần tiên gì đó, bây giờ lại có chút tin rồi.
Những người khác của Tiêu gia cũng có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy chọc phu thê lão Nhị thì không hề gì, nhưng không nên chọc vào nha đầu xấu xa kia mới tốt.
Tiêu lão thái gật đầu: "Tất nhiên, bây giờ quan hệ giữa chúng ta với nàng rất tốt, người tri thức như các ngươi không phải đều nói là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn sao."
Tiêu Đại Lang cười nói: "Nãi nãi, ngài thật là lợi hại, ngay cả cái này cũng biết."
Tiêu Nguyên Trạch đang thở hổn hển vẫn chưa biết hành động trước đó của ông ta đã hoàn toàn làm tổn thương đến trái tim của lão thái thái, làm cho bà ta liệt ông ta phạm vi kẻ địch.
Bằng không nhất định sẽ trực tiếp tức hộc máu.
Cát Xuân Như tiến lên, ôn nhu trấn an ông ta một phen.
Tất nhiên, mịt mờ trong mắt là không thể tránh khỏi.
Đổi thành trước kia, Tiêu Nguyên Thạch nhất định sẽ ôm kiều thê an ủi một lúc, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt cùng đôi mắt sưng đỏ của nàng ta, cộng thêm phiền não, đột nhiên không có tâm tình đó nữa.
Ông ta nói: "Sau này bảo Xuân Nghĩa ít xuất hiện trước mặt đám người lão thái thái đi."
Trong lòng Cát Xuân Như lộp bộp một chút, nàng ta biết Tiêu Nguyên Thạch đang không hài lòng với đệ đệ của nàng ta.
Trong lòng nàng ta thầm mắng lão thái thái gây chia rẽ, lại gật đầu: "Xuân Nghĩa cũng chỉ vì giúp người tỷ tỷ là thiếp, tuổi tác của đệ ấy còn nhỏ dễ kích động, thiếp sẽ dạy bảo thêm."
Đồng thời còn kín đáo ném cho đệ đệ một ánh mắt, bảo hắn ta nhận sai.
Trước đây Cát Xuân Nghĩa rất sùng bái Tiêu Nguyên Thạch, nhưng bây giờ lại sinh ra chút không vừa lòng.
Rõ ràng là những người đó ức h.i.ế.p tỷ tỷ, còn bôi xấu thanh danh của hắn ta, tại sao hắn ta lại phải xin lỗi?
Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn ta chỉ có thể nhận sai: "Tỷ phu, ta không nên kích động như vậy, lúc ấy quả thật là nhìn thấy bọn họ kéo tỷ tỷ của ta tát vào mặt, mới không nhịn được, ta sai rồi."
Tiêu Nguyên Thạch là người tinh khôn, Cát Xuân Nghĩa ở trước mặt ông ta vẫn còn non nớt một chút, làm sao có thể nhìn không ra cậu em vợ không hài lòng chứ, nói xin lỗi cũng không thành tâm.
Ông ta híp mắt một cái, xem ra sau này phải cân nhắc đến việc đào tạo cậu em vợ mới được.
Trên mặt lại không biểu hiện ra: "Ngươi còn trẻ, kích động là bình thường, sau này trước khi làm việc gì thì phải cân nhắc cho tỷ tỷ của ngươi một chút."
"Vâng!" Cát Xuân Nghĩa không để trong lòng.
Tiêu Nguyên Thạch cũng nhìn ra, nhưng không nói nhiều thêm.
Ông ta quay đầu nói với Cát Xuân Như: "Nàng dời toàn bộ những món đồ đã chuyển đi về lại nhà kho đi, chút nữa ta lại đi khuyên lão thái thái rút cáo trạng."
Những món đồ đó là sau khi ông ta cùng Cát Xuân Như thương lượng xong, từ nhà kho dọn đi.
Cát Xuân Như cũng nghĩ như vậy: "Vâng!"
Hai người đang nói chuyện, chuẩn bị nhanh chóng dời đồ đi.
Ai mà ngờ quản gia đến báo cáo, tên Đình Uý của Kinh đô Phủ doãn lại mang người tới.
Hai người Tiêu Nguyên Thạch đều sinh ra một loại dự cảm xấu.
Vội vàng ra ngoài tiếp đón.
Tiêu Nguyên Thạch muốn kéo dài thời gian, để cho Cát Xuân Như đi chuyển đồ.
Chỉ là tên Đình Uý này rõ ràng không chịu bỏ qua.