Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 205

Lần đầu tiên tới nơi nông thôn như vậy, hắn ta có một loại cảm giác mới mẻ, chẳng qua chỉ đi dạo một lúc đã có chút nhàm chán, cả đôi giày mới đều là bùn đất.

Vì thế hắn ta chậm rãi trở về Tiêu gia.

Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh tản bộ rồi đi tới đạo quán.

Hiện tại chủ điện đạo quán đã tu sửa gần xong, mấy ngày gần đây chỉ còn sửa sang lại bên trong.

Nhà phụ trước đây cũng bị phá bỏ, xây thêm hai dãy sương phòng mới.

Cũng xây thêm nhà xí và phòng tắm.

Thời Khanh Lạc lôi kéo Tiêu Hàn Tranh đi dạo một vòng, "Tháng sau đạo quán lại có thể mở cửa được rồi."

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, "Sửa sang cũng gần xong rồi, ước chừng một tháng sau cũng không sai biệt lắm."

"Lý tiên sinh giúp chúng ta tính giờ lành, ngày mùng bảy tháng sau."

Thời Khanh Lạc nói: "Vậy ngày mùng bảy mở cửa."

"Vì sao nàng xây nhiều sương phòng như vậy, tính chuẩn bị làm gì sao?" Tiêu Hàn Tranh vừa rồi nhìn thử, hai bên chủ điện có khoảng hai mươi gian sương phòng.

Còn có một số dãy phòng lớn.

Hậu viện còn có một dãy sương phòng nhỏ, còn có hai cái phòng bếp lớn.

Tổng cộng, có hơn ba mươi gian.

Cũng bởi vậy đạo quán kéo dài đến tháng này mới làm xong, có phòng còn chưa xây xong.

Thời Khanh Lạc trả lời: "Sau này ngọn núi này đều thuộc quyền sở hữu của chúng ta, không khai phá quá lãng phí."

"Ta đã thử nghiên cứu hoàn cảnh địa lý ở đây, chuẩn bị thuê người trồng các loại cây ăn quả ở trên núi, còn muốn trồng thêm một ít nấm."

Nàng thích ăn thử các loại nấm mới mẻ, còn đặc biệt thích nấm hương.

Chờ sau khi thu hoạch được nhóm ớt cay đầu tiên, nàng còn muốn làm thử một ít tương ớt vị nấm hương.

"Cho nên chúng ta nên thuê thêm một ít nhân công làm việc lâu dài, ở nhà thì bất tiện, ở mảnh sân cũ quá xa nên khó chăm sóc."

"Ta nghĩ xây nhiều phòng ở đạo quán như vậy, sắp xếp nhân công ở chỗ này, bao ăn bao ở."

"Trọng điểm là ta cũng muốn tìm vài người trông nom vườn bắp và ớt cay, về sau thuê thêm mấy người tới trồng một số thứ mới trên cánh đồng ở cửa sau của đạo quán."

Trồng trọt, đều là sư phụ lão thần tiên ban cho.



Nàng cười hì hì: "Làm như vậy không những hương khói của đạo quán thịnh vượng, nhân khí cũng ngày càng tăng, sư phụ của ta cũng sẽ rất vui mừng."

Tiêu Hàn Tranh: "..." Hắn không biết lão nhân gia có vui mừng hay không, dù sao ông ấy đã cõng quá nhiều nồi rồi.

Thời Khanh Lạc nói: "Nếu có khách từ xa đến dâng hương, quyên một chút tiền nhan đèn cũng có thể ở lại mấy đêm."

"Hoặc là khách nhân đường xa tới đây, nhà chúng ta không đủ chỗ, cũng có thể sắp xếp tới nơi này."

Về sau đạo quán này của sư phụ nàng, nói không chừng có thể trở thành địa điểm nổi tiếng ở Đại Lương.

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, "Nàng vui vẻ là được."

Hiện tại đạo quán này đang tu sửa rất tốt, hơn thế nữa, phương pháp làm băng và xi măng chắc đã truyền đến kinh thành rồi.

Nói không chừng thật sự sẽ có một người nghe danh đến dâng hương rồi ngủ lại đây.

Hai người đi dạo một vòng, nhìn thấy sắc trời dần tối, lúc này mới nắm tay về nhà.

Rừng trúc trải dài từ đây xuống tới chân núi, bọn họ đi từ lưng chừng núi đến đạo quán cũng mất khoảng một nén nhang.

Thời Khanh Lạc chuẩn bị về sau nếu dư dả ra một chút tiền, đồ vật trên núi cũng trồng được xong xuôi thì làm một con đường trải dài từ cửa thôn đến đạo quán.

Ngày hôm sau Tiêu Hàn Tranh bồi Thời Khanh Lạc đi huyện thành mua sắm ít đồ.

Gặp được một người bạn học cùng trường, nói huyện học có thư của hắn, vì thế hai người lại đến huyện học.

Thời Khanh Lạc ăn ngon uống tốt mấy tháng nay, đã không còn xanh xao vàng vọt, làn da ngày càng trắng nõn, mịn màng, thân mình cũng ngày càng đầy đặn, một bộ dáng yểu điệu thục nữ.

Hơn nữa mỗi ngày đều uống linh tuyền, cả người tràn ngập tinh thần.

Vốn dĩ ngũ quan của nàng tinh xảo, cộng thêm khí chất bất phàm, hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, búi một kiểu tóc đơn giản.

Liếc mắt một cái nhìn lại, còn tưởng rằng tiểu thư nhà ai đang dạo chơi.

Cũng bởi vậy khi tới huyện học, không ít người nghe nói Tiêu Hàn Tranh mang theo tiểu tức phụ tới lấy thư, đều làm bộ ngẫu nhiên đi ngang qua sau đó âm thầm quan sát.

Sau đó bọn họ phát hiện ra lúc trước bọn họ suy nghĩ nông cạn, cái gọi thôn cô xấu xí già nua hoàn toàn không tồn tại, đây rõ ràng là một tiểu mỹ nữ có khí chất xuất chúng.

Rốt cuộc mọi người cũng đã biết, vì sao Tiêu Hàn Tranh lại che chở cho thôn cô này như thế.

Bỏ qua thân phận là đồ đệ của lão thần tiên, dung mạo, khí chất, trên người còn mang theo một loại cảm giác lanh lợi, nhanh nhẹn, nàng rất đặc biệt, rất khó làm người khác không chú ý đến.

Một số người vừa ghen tị lại vừa hâm mộ đối với Tiêu Hàn Tranh, hận không thể hóa thành chanh tinh vào lúc này.

Trước kia còn có thể dùng chuyện Tiêu Hàn Tranh cưới một thôn cô lén lút ở sau lưng châm chọc Tiêu Hàn Tranh một phen, hiện tại cũng không thể nào dùng được nữa.

Gia hỏa này sao lại tốt số đến như thế, vì xung hỉ nên cưới đại như vậy, thế nhưng còn thực sự có thể cưới được một tiểu tức phụ xinh đẹp đảm đang, đến huyện học còn được vị kia phá lệ thu nhận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất