Tiêu mẫu có chút chột dạ cười nói: "Chuyện đó, con bé là ân nhân cứu mạng của đệ đệ muội muội con.""Nương nghĩ ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, con cưới con bé cũng là một cách báo đáp, cho nên nương giúp con cưới con bé về."
"Khanh Lạc rất tốt, nương, đệ đệ muội muội của con đều rất thích con bé."
Bà lại nói: "Một cô nương tốt như vậy, sau này con cũng sẽ thích."
Lời này bà nhấn mạnh mấy phần, cũng không biết là nhấn mạnh cho nhi tử hay là an ủi mình nữa.
Tiêu Hàn Tranh không hiểu, "Ân cứu mạng?"
Tiêu nhị lang lập tức nói: "Đúng vậy, lúc trước đệ rơi xuống nước thiếu chút nữa c.h.ế.t đuối, đúng lúc Khanh Lạc tỷ đi ngang qua, cứu đệ lên."
Tiêu tiểu muội cũng nói: "Ngày đó Khanh Lạc tỷ đưa Nhị lang về, gặp Đại bá mẫu dẫn theo người của Ngô gia ở huyện thành, muốn ép dẫn muội đi vào huyện thành thành thân chôn cùng."
"Tỷ ấy đánh Đại bá mẫu một trận, uy h.i.ế.p người Ngô gia, cứu muội thoát khỏi tình cành chôn cùng."
Tiêu mẫu bổ xung: "Lúc trước con sốt cao không giảm, thầy thuốc nói nếu không hạ sốt, con có thể không cách nào tỉnh lại được."
"Là Khanh Lạc lấy thuốc mà sự phụ con bé luyện chế, để chúng ta cho con uống, ngày đó sau khi con uống thuốc thì liền hạ sốt."
"Hôm nay Khanh Lạc gả đến, vậy mà con lại được xung hy tỉnh lại."
"Cho nên Khanh Lạc không chỉ là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta, còn là phúc tinh của con nữa."
Bà ấy không ngừng khen Thời Khanh Lạc, chỉ hy vọng nhi tử đừng ghét bỏ, sau này đối tốt với người ta một chút.
"Đúng đúng, Khanh Lạc tỷ rất tốt, chúng ta rất thích tỷ ấy, đại ca cũng nhất định sẽ thích." Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang phụ họa.
Tiêu Hàn Tranh: "..."
Cho nên trong lúc hắn hôn mê, nương đệ đệ muội muội, để hắn lấy thân báo đáp, khụ khụ, lấy thân cưới người ta?
Dưới tình huống hắn hoàn toàn không biết chuyện gì, lại có thêm một tiểu tức phụ...
Tiếp đó Tiêu Hàn Tranh phát hiện ra một vấn đề.
Thời Khanh Lạc đã cứu đệ đệ muội muội của hắn, còn giúp hắn hạ sốt nữa, để cho hắn tỉnh lại trước thời hạn, cũng tương đương như cứu mấu thân của hắn.
Đối với cả nhà của hắn mà nói, đúng là ân cứu mạng không gì có thể báo đáp được.
Lúc hắn vừa mới tỉnh lại, còn lo lắng sẽ giống như đời trước, nương và đệ đệ muội muội đều c.h.ế.t hết.
Bây giờ tỉnh lại thật ra cũng đã qua thời gian quan trọng, nếu như không có Thời Khanh Lạc, đệ đệ muội muội của hắn cũng đã đi vào con đường cũ giống như đời trước.
Hắn không nhịn được mà cảm thấy vô cùng vui mừng.
Cũng vì vậy đối với việc có thêm một tiểu tức phụ, tâm trạng của hắn phần nhiều là không biết làm sao, chứ không phải là bài xích và ghét bỏ.
Tiêu Hàn Tranh nhìn Tiêu mẫu hỏi: "Nương, Thời Khanh Lạc không phải là người của thôn chúng ta đúng không?"
"Hơn nữa sao người nhà của nàng ấy có thể để cho nàng ấy đến xung hỷ cho ta được chứ?"
Khi mà hắn chưa tỉnh lại, người gả vào nhà bọn họ, không khác gì nhảy vào hố lửa.
Kiếp trước trong lúc hắn hôn mê bất tỉnh lại nghe Tộc trưởng nói, nương, đệ đệ muội muội của hắn đều c.h.ế.t hết, lúc đó hắn mới cứng rắn giãy giụa làm cho mình tỉnh lại.
Nếu không sợ là thành toàn cho ý nguyện của mấy người kia rồi.
Cũng chẳng khác nào, Thời Khanh Lạc gả đến rất có thể phải thủ tiết.
Sợ rằng người nhà mẹ đẻ bình thường, sẽ không đồng ý.
Tiêu mẫu trả lời: "Khanh Lạc là cô nương Thời gia ở thôn Thương Khê."
"Con bé cũng là một người đáng thương, lúc mấy tuổi đã bị người nhà đưa đi đạo quán làm việc, trước đó không lâu sau khi lão thần tiên về cõi tiên, thì con bé mới về nhà."
"Mấy ngày trước, thiếu chút nữa bị Thời gia đưa cho Ngô gia thành thân chôn cùng với Ngô công tử."