Phỉ Dục Triết ở phía sau, kéo Lương Hữu Tiêu: "Sao huynh lại dẫn theo hai ma vương này đến đây."
Trên mặt Lương Hữu Tiêu cũng tràn đầy bất đắc dĩ: "Hề Duệ bị cha mình đánh, tức giận nên muốn bỏ nhà ra đi với ta."
"Tịch Dung thì chính là một bất ngờ, lúc chúng ta đi ra kinh thành đúng lúc gặp nàng ấy hồi kinh, nghe nói chúng ta muốn bỏ nhà ra đi, nàng ấy cũng muốn đi theo..."
Phỉ Dục Triết: "..." Sao đầu ngày càng đau thế này.
Sao ba người này đều bỏ nhà ra đi vậy.
Lương Hữu Tiêu vỗ vai Phỉ Dục Triết: "Huynh đệ, không cần lo lắng, nước đến đất ngăn."
"Cút!" Phủ Dục Triết đẩy tay của hắn ta ra, tên này này cũng không làm cho mình không bớt lo.
Rất nhanh, Thời Khanh Lạc đã dẫn Tịch Dung chơi trượt ván.
Kiếp trước nàng đã chơi trượt ván với động tác có độ khó cao, cho nên lúc này thu hoạch được ánh mắt sùng bái của Tịch Dung.
"Lạc Lạc, ngươi thật lợi hại."
Sau đó lại nói giống như đã quen thuộc với nhau: "Ngươi dạy ta chơi, có được không?"
Thời Khanh Lạc phát hiện Tịch Dung không hổ là nữ hầu gia, rất không giống với nữ tử cùng thời đại này.
Nàng cười khẽ nói: "Được nha."
Ở cổ đại, nàng còn chưa kết giao được một người bạn, trái lại tính cách của Tịch Dung này rất hợp khẩu vị của nàng.
Vì ván trượt, ở cổ đại Thời Khanh Lạc kết giao được một khuê mật đầu tiên.
Chơi trượt ván mệt rồi, đoàn người lại trở về viện.
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh để cho người đi huyện thành mua ít thịt tươi nguyên liệu về, Thời Khanh Lạc và Tiêu Bạch Lê làm một bàn đồ ăn mỹ vị chiêu đãi.
Bởi vì thân phận của Tịch Dung và Hề Duệ không đơn giản, người đến là khách, tất nhiên Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh phải chiêu đãi thật tốt một phen.
Cũng làm cho Hề Duệ và Tịch Dung ăn vui vẻ.
Sau khi ăn tối xong, Thời Khanh Lạc tự mình đi sắp xếp chỗ ở cho Tịch Dung.
Hai nha hoàn Tịch Dung mang theo thì ở một phòng viện bên cạnh.
Thấy được phòng mới mẻ, ghế salon chưa từng thấy cùng với nhà xí và phòng tắm, vốn dĩ Tịch Dung có chút bài xích loại nơi nông thôn nhỏ này, bây giờ đã có chút thích.
Tịch Dung ôm gối ôm lão hổ trên ghế sa lon, nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Lạc Lạc, những thứ này đều do ngươi bố trí sao?"
Thời Khanh Lạc gật đầu cười nói: "Đúng vậy!"
Tịch Dung khen ngợi: "Ngươi thật thông minh."
Thời Khanh Lạc hoàn toàn phá vỡ ấn tượng thôn cô trong lòng của nàng ấy.
"Đa tạ đã khen ngợi!" Thời Khanh Lạc cười nhận lấy.
Chuyện này càng làm cho Tịch Dung thích tính cách của nàng: "Ngày mai ngươi dẫn bọn ta lên núi dạo một chút đi? Nghe nói sư phụ của ngươi là lão thần tiên?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi đến đạo quán trước, lại đi lên núi dạo một chút."
Nhìn một cái đã biết Tịch Dong không phải là người có thể ngồi không.
Muốn cho nữ hầu gia này vui vẻ, Thời Khanh Lạc có cách của mình.
"Vậy thì quyết định như vậy!"
Thu xếp ổn thỏa rồi, Thời Khanh Lạc đi ra từ trắc viện, gặp được Tiêu Hàn Tranh cũng đã sắp xếp xong cho Hề Duệ.
Hai người nhìn nhau, ăn ý cùng nhau về phỏng, cầm quần áo đi tắm.
Bên chủ viện này có hai phòng tắm, dành cho nam cho nữ, nhà xí cũng vậy.
Trắc viện cũng thế.
Sau khi tắm xong, Thời Khanh Lạc trở về phòng.
Tiêu Hàn Tranh đã sửa sang tốt cho mình rồi.
Cầm lấy khăn, lau tóc cho tiểu nương tử.
Thời Khanh Lạc rất hưởng thụ sự phục vụ này của tiểu tướng công.
Nàng hỏi: "Huynh biết Tịch Dung này sao?"
Lương Hữu Tiêu cũng không giới thiệu tỉ mỉ.
Tiêu Hàn Tranh vừa nhẹ nhàng lau tóc cho nàng vừa nói: "Mẫu thân của Tịch Dung và đương kim thánh thượng là huynh muội ruột thịt cùng một mẹ."
"Trước khi thánh thượng còn chưa lên ngôi, quan hệ huynh muội của bọn họ rất tốt."
"Năm đó Thánh thượng thừa kế ngôi vị hoàng đế gặp không ít phiền phức, có lần gặp phải cuộc ám sát nguy hiểm nhất"
"Là trượng phu của công chúa - Nam sơn hầu quyết định đổi quần áo cho Thánh thượng, dẫn theo công chúa mặc đồ hoàng hậu dẫn người ám sát đi."
"Cuối cùng hai phu thê đều chết."
"Lúc ấy một tên hoàng tử khác tranh đoạt ngôi vị với Thánh thượng giận chó đánh mèo, phái người g.i.ế.c cả nhà Nam Sơn Hầu."
"Khi đó Tịch Dung được nha hoàn mang ra ngoài chơi, vì vậy tránh thoát một kiếp."
"Nhưng toàn bộ Tịch gia cũng chỉ còn là một mình nàng ấy, vì vậy sau khi Thánh thượng leo lên ngôi vị hoàng đế, nàng ấy được Thái hậu nhận vào cung nuôi dưỡng.”
“Vốn dĩ tình cảm của Thánh thượng và công chúa rất tốt, cộng thêm phu thê của công chúa và người một nhà phò mã đều vì mình mà chết, cho nên vô cùng yêu thương đối với cháu gái ngoại này, còn tốt hơn cả nữ nhi của mình."
"Thái hậu già yếu sức khỏe có hạn, hoàng hậu không có nữ nhi, vì vậy Tịch Dung gần như là hoàng hậu xem là nữ nhi của mình mà nuôi lớn."
Trước đó Thời Khanh Lạc thấy bộ dạng nhức đầu của Phỉ Dục Triết khi nhìn thấy Tịch Dung, cộ ng thêm là nữ hầu gia duy nhất, cũng đoán được lai lịch của đối phương không nhỏ.
Chẳng qua không ngờ đến lai lịch lại lớn như vậy, không phải công chúa, nhưng lại càng được cưng chiều hơn cả công chúa.
Vậy cũng được xem như là biểu tỷ của Hề Duệ rồi.