Chỉ một chuyện này, chỉ cần tương lai Thời Khanh Lạc không phản bội tổn thương người nhà, hắn sẽ đối tốt với nàng.
Tiêu mẫu nghe được nhi tử cam kết, cũng yên lòng.
Bà dùng khăn tay lau khô nước mắt trên mặt, đứng lên vui vẻ nói: "Con vừa mới tỉnh lại, nương để cho Bạch Lê đi nấu chút cháo cho con ăn, nương dẫn Nhị Lang tiếp tục đi chiêu đãi khách nhân."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được, vất vả cho nương rồi."
Sau khi ba người Tiêu mẫu rời đi, Tiêu Hàn Tranh dựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, lúc này mới mở mắt ra.
Chỉ thấy Thời Khanh Lạc bưng một cái chén đến.
Thời Khanh Lạc đi tới trước mặt Tiêu Hàn Tranh: "Nào, uống hết cái này đi."
Đây là đường glu-co nàng mới vừa lấy từ không gian ra, cho hắn bổ xung năng lượng một chút.
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy, thấy trong chén là nước.
Nếu trước đó Thời Khanh Lạc đã cho hắn uống thuốc hạ sốt, bây giờ cũng không đến mức hạ độc hắn.
Hơn nữa chỉ cần vào uống vào, hắn có thể biết được có phải là thuốc độc hay không.
Vì vậy không do dự, bưng lên uống, ai ngờ không phải là nước, có vị ngọt.
Cũng không giống với mùi vị của đường trắng.
Hắn hỏi: "Đây là cái gì?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Nước đường, bồi bổ thân thể cho huynh."
"Cảm ơn!" Tiêu Hàn Tranh cũng không hỏi nàng lấy từ đâu.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm giác Thời Khanh Lạc này, cũng không giống với cô nương đập đầu c.h.ế.t của kiếp trước.
Nhưng mỗi người đều có bí mật của mình, hắn cũng có, cho nên không cần phải cố gắng khai thác.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Tạm thời chúng ta chính là người một nhà, không cần khách sao."
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Cái gì là tạm thời là người một nhà?"
Thời Khanh Lạc cười trả lời: "Chắc nương của huynh cũng đã nói cho huynh biết, nguyên nhân tại sao ta gả đến đúng không."
"Ta muốn thoát khỏi đám cực phẩm Thời gia, lại không muốn gả cho loại gia đình cả một nhà sống chúng, gia đình có gia nãi, công công bà bà cường thế."
"Con người của ta, tính cách mạnh mẽ, người khác tôn trọng ta, ta sẽ tôn trọng họ ở vị trí ngang hàng, nhưng nếu muốn đè đầu ta làm trời làm đất, tuyệt đối không thể nào."
Nàng nhìn ra được Tiêu Hàn Tranh không đơn giản, thấy được tình huống lúc vừa mới tỉnh lại và lúc nói chuyện với đám Tộc trưởng, đoán chừng chính là bánh bao nhân mè đen.
Cho nên nếu muốn ngửa bài, mọi người đều là người thông minh, cũng không cần che che giấu giấu.
"Nói thật, mặc dù ta nói với người ngoài là mình tự nguyện gả đến xung hỷ cho huynh, là bởi vì thích huynh."
Nàng nắm bàn tay thành quyền, đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng: "Nhưng trên thực tế, ta là nhắm vào nhà của huynh, ta cảm thấy gia đình huynh rất thích hợp với ta."
"Dù sao, trước khi ta chưa gả đến, cũng không quen biết huynh, càng chưa gặp huynh."
"Ý của ta chính là, nếu tương lai chúng ta không sống được với nhau, huynh có người trong lòng, hoặc thích một người nào đó, vậy chúng ta sẽ hòa ly."
"Cho nên, hiện tại chúng ta tạm thời là người một nhà."
Bây giờ nàng ngửa bài, là để cho Tiêu Hàn Tranh biết và yên tâm, nàng sẽ không ăn vạ nhà hắn và hắn, không hợp thì hòa ly, không có gì lớn lao cả.
Tiêu Hàn Tranh: ".." Vậy mà tiểu tức phụ còn nghĩ đến chuyện sau này hòa ly với mình.
Đời trước Tiêu Hàn Tranh có thể đi đến vị trí cao, đã tiếp xúc và tìm tòi học hỏi rất nhiều người.
Cũng vì vậy, hai lần nói chuyện với Thời Khanh Lạc, làm cho hắn cũng hiểu biết về tính cách của nàng.
Hòa phóng thẳng thắng dứt khoát, quả thật tính cách có chút mạnh mẽ, nhưng làm việc lại sạch sẽ gọn gàng.
Đây thật ra là tính cách mà hắn tương đối thưởng thức.