Hiện giờ như thế là đủ rồi, tuy rằng có lẽ sẽ làm nhiều người đố kỵ, nhưng vẫn không đến mức kết thù.
Nếu như mà hoàng đế ban cho phu thê họ phần thưởng quá hậu hĩnh, ngược lại sẽ không tốt.
Một ngày nào đó hắn sẽ đứng ở vị trí cao hơn so với bây giờ, không phải dựa vào phần thưởng, mà thực lực đã được tích lũy.
Trong mắt Hoàng Đế hiện ra ý tán thưởng, “Vậy như ngươi mong muốn.”
Về chuyện hạt giống, hoàng đế không tin Tiêu Hàn Tranh không bày mưu tính kế.
Thật sự trùng hợp như vậy? Lúc những tin đồn không tốt về mình nổi lên, hạt giống trời ban này lại xuất hiện, còn cường điệu mình là chân mệnh thiên tử.
Tuy rằng Hoàng Đế cũng tự cho mình là chân long thiên mệnh, nhưng lại không cho rằng việc này lại có thể trùng hợp như vậy.
Cộng thêm việc mà hôm nay Tiêu Hàn Tranh thể hiện ra, càng làm cho ngài tin rằng, người này chính là nhân tài.
Hoàng Đế và Tiêu Hàn Tranh trò chuyện một lúc, hỏi không ít vấn đề, Tiêu Hàn Tranh cũng đưa ra một ít giải thích
Lam Hoàng Đế rất vừa lòng, đồng thời lại có một chút nuối tiếc, tại sao Tiêu Hàn Tranh vẫn còn là một tú tài cơ chứ.
Xem thấy thời gian cũng không còn sớm, hoàng đế để cho Mạc Thanh Lăng đưa phu thê Tiêu Hàn Tranh rời đi.
Đợi người đi xong, hoàng đế cầm tấu chương lên, nhưng lại không có tâm trạng xem.
Trong đầu lại nghĩ lời mà Tịch Dung nói với ngài hai ngày trước.
Tức phụ của Tiêu Tranh không tầm thường, trong đầu có rất nhiều thứ có lợi cho quốc cho dân.
Còn là một cao thủ kiếm tiền, tùy ý nghĩ ra một thứ gì đó đều có thể kiếm được tiền.
Cháu gái ngoại còn lôi kéo Thời Khanh Lạc cùng nhau mở cửa tiệm son phấn.
Có thể làm cho đứa cháu ngoại có tính khí kiêu ngạo sùng bái, chắc chắn thôn cô kia không tầm thường.
Với lại Tiêu Hàn Tranh cũng là một người có tài năng.
Chỉ là phải đợi đến khi Tiêu Hàn Tranh đỗ cử nhân với tiến sĩ, thời gian có chút dài.
Hoàng đế phân phó, “Đi triệu Hầu lão đại nhân vào cung.”
Cung hầu lập tức cung kính đáp: “Vâng!”
Bên này hai người Tiêu Hàn Tranh còn chưa về tới, Hầu lão đã bị triệu vào cung rồi.
Trước tiên hoàng đế có lời khen cho Hầu lão vì đã có một người học trò tốt.
Sau đó nói yêu cầu và chuyện sách thi cử của Tiêu Hàn Tranh cho Hầu lão nghe.
Nói xong Hoàng đế thở dài một hơi, “Haizz, hiện tại trên triều đường đang rất thiếu nhân tài triển vọng.”
Hầu lão vừa nghe đã hiểu được ý.
Ông cười đề nghị, “Hoàng thượng, người có thể mở ân khoa, chọn trước một số thanh niên có khả năng để bồi dưỡng.”
Hoàng đế nhướng mày, “Mở ân khoa?”
Hầu lão gật đầu, “Hạt giống trời ban, đây là việc khắp chốn mừng vui, mở ân khoa cũng là việc hợp lý.”
Không thể không nói, lời của Hầu lão đã trúng ý của của Hoàng đế.
“Ái khanh nói có lý.”
Hoàng đế chuyển đề tài hỏi: “Học trò Tiêu Hàn Tranh của ngươi, nếu như thi ân khoa, khả năng thi đỗ tiến sĩ lớn không?”
Trong lòng Hầu lão không khỏi kinh ngạc, Hoàng đế muốn mở ân khoa, thì ra là muốn tuyển tiểu học trò của ông?
Có lẽ là còn muốn thêm cả Thời Khanh Lạc.
Trong lòng Hầu lão vô cùng kích động, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra.
Ông cười đáp: “Học vấn của Tiêu Hàn Tranh rất vững chắc, không phải thần tự khen, không những có thể thi đỗ tiến sĩ, còn có thể tiến vào tam giáp.”
Tiêu Hàn Tranh là ông dạy, là học trò thông minh tài trí nhất.
Không những thông minh ở việc học, khả năng lĩnh hội cao, về phần chính trị cũng là nhân tài.
Cho nên ông mới dám nói ra những điều như vậy.
Hoàng đế có chút kinh ngạc, “Trẫm đây là lần đầu tiên nghe ái khanh khen học trò mình như vậy.”
Hầu lão cười nói: “Vị học trò này của thần quả thật không tệ.”
Nhiều lúc ở trước mặt hoàng đế không cần quá khiêm tốn, có cơ hội giúp học trò mình thì không nên bỏ qua.
Hoàng đế tiếp tục đổi đề tài khác, cùng Hầu lão cười nói trò chuyện.
Khi Hầu lão về tới viện, Tiêu Hàn Tranh đến nghênh đón.
Tiêu Hàn Tranh đưa tay đỡ lấy Hầu lão, “Thầy, cực khổ rồi.”
Hầu lão càng nhìn tiểu học trò càng thích, thông minh hiểu chuyện chính chắn lại hiếu thuận, rất tốt.
Có thể để cho hoàng đế mở ân khoa, cũng là người đầu tiên ở Đại Lương.
Nhưng mà chuyện này không thể nói ra, ông đây cũng chỉ là đoán tâm ý của hoàng đế thôi.
Ông nói: “Chúng ta đi thư phòng nói chuyện.”
Tiêu Hàn Tranh biết thầy có điều muốn nói, “Vâng!”
Hai người đi tới thư phòng.
Tiêu Hàn Tranh thấy bên trong thư phòng có một bộ trà, thế là chủ động pha trà.
Pha trà xong, đưa môt ly qua, “Mời thầy!”
Hầu lão nhận lấy trà của đồ đệ bảo bối pha, uống một ngụm, “Chuẩn bị cho tốt,
khoảng tháng hai năm sau có thể sẽ mở ân khoa.”
Tiêu Hàn Tranh sững người ra, sau đó nha chóng phản ứng lại, cười: “Học trò sẽ chuẩn bị tốt, nỗ lực một lần thi đỗ.”
Đời trước không hề có việc mở ân khoa.
Cho nên lần này hoàng đế muốn mở ân khoa, còn triệu Hầu lão vào trong cung, còn không phải là vì hắn với nương tử?
Bề ngoài hắn không để lộ ra mình đã đoán được việc này.
Nếu như để Hầu lão biết được suy nghĩ trong lòng tiểu học trò nhất định sẽ cảm thán còn giảo hoạt hơn cả cáo già.
Hầu lão cười nói: “Không phải nỗ lực một lần thi đỗ, mà là nhất định phải một lần thi đỗ.”
Ông lại nói: “Ta đã ở trước mặt thánh thượng nói, không những ngươi có thể thi đỗ tiến sĩ, mà còn có thể tiến vào trong tam giáp.”
Nhìn ra việc hoàng đế muốn dùng tiểu học trò, cho nên ông cho tiểu học trò thích nghi một chút cảm giác áp lực trước.
Tiêu Hàn Tranh hiểu ý, “Học trò nhất định sẽ không làm cho thầy thất vọng và mất mặt đâu ạ.”
Việc Tiêu Hàn Tranh vào kinh, phủ tướng quân sớm đã biết.
Tiêu Nguyên Thạch cho người đi giám sát khoảng thời gian mà Tiêu Hàn Tranh tiến cung với rời cung.
Nghe được thuộc hạ tới bẩm báo, sắc mặt ông ta vô cùng phức tạp.
Vậy mà lại ở trong cung thời gian dài như vậy, xem ra hoàng đế có chút coi trọng đối với nhi tử này.
Rốt cuộc ông ta có nên chủ động gặp nhi tử không?
Thật rối rắm.