Tiêu lão thái nhìn ông ta một cái, “Bọn ta không đến được sao?”
Tiêu Nguyên Thạch lập tức kêu nha hoàn mang ghế cho lão thái thái và lão gia tử ngồi, “Tất nhiên là được.”
Tiêu lão thái cũng không vòng vo, trầm mặt nói: “Lão Nhị, hôm nay chúng ta tới là để tính sổ với thê tử của ngươi.”
Tiêu Nguyên Thach đau đầu nói, “Đây là lại chuyện gì nữa?”
Từ khi người nhà cũ của Tiêu gia tới, cứ không bao lâu lại ồn ào với thê tử của ông ta một trận, ông ta rất bực bội.
Tiêu lão thái hừ lạnh một tiếng, “Đưa tiểu tiện nhân kia vô đây.”
Bà ta nói xong, Đại Lang nắm đầu tóc của tiểu thiếp kéo vào, đá một đá để tiểu thiếp kia quỳ xuống đất.
Trong mắt gã tràn đầy hận ý nhìn Cát Xuân Như, “Nhị thẩm, người của thẩm, trả cho thẩm.”
Vốn dĩ Cát Xuân Như đang bình tĩnh nhưng chờ đến khi nhìn thấy nữ nhân bị ném ở trên sàn thì từ từ biến sắc.
“Đại Lang, lời của ngươi là ý gì? Đây không phải là thiếp của ngươi sao, liên quan gì tới ta chứ?”
Tiêu Đại Lang cười lạnh, “Thẩm dàn xếp ả ta bán thân để mai táng cha, để nữ nhân này câu dẫn ta, còn để ả lây bệnh trên người cho ta, ta biết hết rồi.”
“Ta đã đào mộ phần nhà thẩm, hay là đã g.i.ế.c toàn bộ nhà thẩm, sao thẩm lại hại ta như vậy?”
Gã hận không thể đi tới cho nữ nhân thối này mấy cái tát, nhưng nhị thúc của gã ở đây, không cách nào thực hiện được.
Trong lòng Cát Xuân Như hoảng hốt, không nghĩ đám Tiêu Đại Lang lại biết.
Nàng ta nhìn nữ nhân trên sàn.
Đối phương ôm chặt khuôn mặt bị đánh sưng, khẽ lắc đầu với nàng ta, ý chỉ không phải do mình nói.
Vậy nên Cát Xuân Như mới thả lỏng được một chút: “Nàng ta không phải là người của ta, các ngươi đừng vu oan cho ta.”
“Thứ hồ ly không biết xấu hổ, đừng tưởng ngươi không thừa nhận là bọn ta hết cách với ngươi.”
Lão thái thái nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Cát Xuân Như, trong lòng căm hận không thôi, không nhịn được mà nhào lên túm đầu cho hai cái tát, “Tiểu tiện nhân, ngươi làm hại đại tôn tử của ta.”
“Thứ hồ ly tinh ác độc, chả trách cứ liên tục sảy thai, sau này không sinh được con, toàn bộ đều là báo ứng.”
“Một con gà mái không đẻ được trứng, còn không cho nhi tử của ta nạp thiếp, ngươi thì tính là cái thá gì.”
Vừa nói vừa đánh, đánh tới búi tóc của Cát Xuân Như cũng rối, mặt cũng sưng lên.
Vương thị cũng không nhịn được mà xông lên.
Cũng cho Cát Xuân Như mấy quyền vào bụng, “Tiện nhân ngươi hại nhi tử của ta, ta liều với ngươi.”
Đã không sinh được con, thế thì về sau đừng sinh nữa.
Tốc độ của hai người quá nhanh, ngay cả Tiêu Nguyên Thạch không kịp phản ứng lại.
Đợi đến khi ông ta kéo được lão thái thái và Vương thị ra, ái thê cũng đã bị đánh thảm rồi.
Cát Xuân Như nhào vào n.g.ự.c Tiêu Nguyên Thạch khóc lớn.
Đôi mắt đang cúi xuống chứa đầy căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống lão thái thái và Vương thị.
Nàng ta quyết định chờ khi những người này lên đường đi Bắc Cương, nàng ta sẽ cho người cướp tiền bạc của bọn họ, đánh họ gãy chân.
Không thì cơn giận của nàng ta khó mà nguôi ngoai.
“Đây hoàn toàn không phải là người của ta, ta bị oan.”
Nàng ta khóc như sắp tắt thở, “Nếu nương nhìn ta không thuận mắt, vậy được, không bằng tìm dây thừng lại đây, ta treo cổ c.h.ế.t cho rồi.”
Ý chính là lão thái thái muốn bức tử nàng ta.
Nhưng Tiêu lão thái thái là người nào.
Bà ta trực tiếp tháo đai lưng ném qua, “Đây, bà già này ban cho ngươi cái đai lưng, nếu ngươi không treo cổ, vậy để ta treo.”
Cát Xuân Như hoàn toàn không nghĩ tới lão thái thái vô liêm sỉ như vậy, toàn thân cứng đờ lại.
Tiêu Nguyên Thạch cảm nhận được phản ứng của thê tử, vẻ mặt tối sầm: “Đủ rồi!”
Ông ta trầm mặt hỏi: “Nương, người có chứng cứ đây là người của Xuân Như sao?”
Chuyện của nữ nhân cho cháu trai này, ông ta đã biết, cũng ngầm thừa nhận.
Vừa rồi nữ nhân kia ở trên mặt đất lắc đầu với thê tử, ông ta cũng nhìn thấy được.
Tiêu lão thái thái cười lạnh, “Chúng ta không có chứng cứ, nhưng lại có thể khẳng định chính là nàng ta làm.”
Bà ta chỉ vào nữ nhân trên mặt đất, “Vừa rồi chúng ta hỏi tiểu tiện nhân này, dựa vào phản ứng của ả, chính là tức phụ của ngươi làm.”
Khi nãy khi bà ta trở lại phòng đã dạy dỗ tiện nhân này một trận, sau đó hỏi đối phương có phải là do Cát Xuân Như sai khiến hay không.
Tuy rằng tiểu tiện nhân này không thừa nhận, nhưng lại có vẻ mặt sửng sốt, rõ ràng kinh ngạc làm sao bọn họ lại biết được.
Tiêu Nguyên Thạch giơ tay xoa mày, “Nương, bắt tặc phải có bằng chứng, các ngươi không thể càn quấy như vậy.”
Tiêu lão thái nhổ một ngụm nước bọt về phía ông ta, “Thứ súc sinh, cháu trai của ngươi mắc phải loại bệnh đáng sợ đó mà ngươi còn bao che nữ nhân này.”
“Được, nếu ngươi nói không phải nàng ta ở sau lưng sai khiến, chúng ta muốn đi báo quan, để quan phủ người ta tới tra.”
“Nếu thực sự không phải nàng ta làm, lão nương quỳ gối dập đầu xin lỗi trước mặt nàng ta.”
Lời này đã thành công làm sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như biến sắc.
Nếu thật đi báo quan tra xét, dù tra ra được hay không, phủ tướng quân đều sẽ bị mất mặt.
Hơn nữa có thể sẽ bị điều tra ra.
Tiêu Nguyên Thạch sắp phát điên lên, “Nương, việc xấu trong nhà không thể để bên ngoài đàm tiếu, sao các người luôn thích đi ra ngoài làm bại hoại thanh danh phủ tướng quân như vậy?”
“Ta phi, rõ ràng là ngươi cưới một độc phụ về nhà, đến cháu trai ruột cũng không buông tha, hai người các ngươi là hai đứa súc sinh.”