Lương Hành Thiều nhìn mấy người vui vẻ trò chuyện, hắn ta hoàn toàn không chen vào được.
Như vậy thật không tốt.
Chẳng qua cũng có thể nhìn ra được, ở trong đám ăn chơi này Thời Khanh Lạc như cá gặp nước.
Đám người Hề Duệ thân phận cao quý, tính tình kiêu ngạo khó kết bạn, ngày thương ghét người ngoài gia nhập, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy bọn họ cùng nhau công nhận một người như vậy.
Đối xử bình đẳng với Thời Khanh Lạc.
Chuyện này rất khó nhưng Thời Khanh Lạc đã làm được.
Nữ nhân này càng nhìn càng thấy không đơn giản.
Hắn ta cười hỏi: “Quần áo len mà ngươi nói có bán không?”
Sau khi bị đ.â.m hai lần, hắn ta thông minh ra, không nói thẳng muốn đối phương cũng cho mình một bộ
Dù nữ nhân này từ chối, hắn ta còn có thể cứu lại mặt mũi
Còn nếu nữ nhân này thức thời, tất nhiên sẽ chủ động tiếp lời, nói tặng cho hắn ta một bộ.
Tuy nhiên, Thời Khanh Lạc không muốn dính líu gì đến vị hoàng tử này. "Chắc sau này sẽ bán đến kinh thành. Nếu ngài quan tâm, có thể cho người mua một bộ mặc thử."
Bây giờ hoàng đế chưa tròn bốn mươi tuổi, có lý tưởng, có tham vọng và hoài bão, vẫn còn có thể chăm cho việc nước.
Miễn là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại vị 10 - 20 năm cũng không có vấn đề gì, có lẽ càng dài hơn.
Trong tình huống này, tất nhiên sẽ kiêng kị người nhớ thương ghế rồng của mình, bao gồm cả con của mình.
Do vậy, hiện tại trong triều nguy hiểm, không cần thiết xen vào.
Muốn đứng cũng là trực tiếp đứng về phía hoàng thượng, đây là chuyện mà phu thê bọn họ đã thống nhất với nhau.
Đương nhiên ôm đùi thì phải ôm cái to nhất, không cần thiết phải chơi với mấy nhóc này.
Hoàng tử có tham vọng, hiện tại bắt đầu thu phục triều thần, đứng ở góc độ của hoàng tửt, không thích sau này mình quỳ dưới một người khác.
Cho nên phu thê bọn họ không muốn chơi với hoàng tử dã tâm nào cả.
Cách được bao xa thì cứ cách xa ra.
Hơn nữa phía trên không chỉ có hoàng đế, trước mặt những hoàng tử này còn có Thái tử, không biết cuối cùng hưu c.h.ế.t về tay ai.
Thời Khanh Lạc cảm thấy bây giờ vị nhị hoàng tử này càng nhảy nhót bao nhiêu sau này khi ngã xuống sẽ đau đớn bấy nhiêu.
Điệu thấp như Thái tử mới là người thông minh, ít nhất y không bị mê hoặc bởi quyền thế địa vị cao.
Lương Hành Thiều: "..." Quả nhiên nữ nhân này không cho người khác mặt mũi.
Thật ra hắn ta cũng không bất ngờ, nếu như hắn ta mở miệng đòi Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc nhất định sẽ ném cho hắn ta một câu: “Ta không quen với ngươi, đưa tặng không thích hợp.”
Thấy bộ dạng hận không thể tránh xa hắn ta của Thời Khanh Lạc, Lương Hành Thiều rất khó chịu.
Hắn ta trả lời cho có lệ: “Được.”
Sau hơn một giờ mưa dần dần lắng xuống, đoàn người đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, lên xe ngựa trở về kinh thành.
Tịch Dung và Thời Khanh Lạc ngồi cùng một xe ngựa.
Nàng ấy thấp giọng nói: “Lạc Lạc, nhị biểu ca của ta không phải là loại người tốt lành gì, ngươi tránh xa huynh ấy là đúng.”
Tuy nàng ấy cũng ăn chơi trác táng nhưng ít nhiều gì cũng lớn lên trong cung.
Thời Khanh Lạc cười khẽ hỏi: "Tại sao hắn không phải là người tốt?"
Tịch Dung trả lời: “Huynh ấy làm cho không ít nữ tử thế gia vì mình mà không nguyện gả cho người khác, nhưng huynh ấy lại không cưới người ta.”
“Thậm chí có người đã gả đi mà còn nhớ thương huynh ấy.”
“Theo như ngươi nói chính là nam nhân cặn bã.”
Thời Khanh Lạc không ngờ Nhị hoàng tử lại là một người như vậy: “Thật sự là một tên cặn bã.”
Nhưng tên cặn bã này thực sự rất tuấn mỹ, lại thêm một tầng thân phận cao quý Nhị hoàng tử, chỉ cần cố ý biểu lộ sự ôn nhu cùng mị lực, đúng dễ dàng làm cho nữ tử động tâm.
Tịch Dung nói: “Hôm nay huynh ấy tới đây, có lẽ muốn thông đồng với ngươi.”
Giọng của nàng ấy nhỏ hơn vài phần: “Biểu ca là người tham vọng, chuyện của hoàng gia, chúng ta không thích hợp xen vào.”
Đây cũng là thật sự xem Thời Khanh Lạc như một người bạn, nếu không nàng ấy cũng sẽ không nhắc nhớ Thời Khanh Lạc.
Các hoàng tử cũng muốn mượn, nhưng nàng ấy nhất quyết không gia nhập.
Trong lòng Thời Khanh Lạc ấm áp, nàng gật đầu cười, “Ta hiểu rồi, mấy chuyện này thì có quan hệ gì với chúng ta chứ?”
Tịch Dung biết bằng hữu của mình là người thông minh.
Nàng ấy mỉm cười, vươn tay vỗ vai Thời Khanh Lạc, đổi chủ đề: “Ta muốn có hai cái áo len.”
Thời Khanh Lạc cười khúc khích: “Ta sẽ may cho ngươi bốn cái.”
Tịch Dung cười thành tiếng, “Ha ha, Lạc Lạc, ngươi thật là tốt. ”
Lương Hành Thiều ngồi ở xe ngựa phía trước, nghe được tiếng cười quỷ dị của Tịch Dung, nhất thời bất lực.
Dáng vẻ này của biểu muội làm sao gả nổi cho người ta.
Mặc dù hắn ta coi thường đám người ăn chơi trác táng Hề Duệ nhưng thật sự muốn mượn sức bọn họ.
Tịch Dung được thái hậu và hoàng thượng sủng ái, các hoàng tử đều muốn kết thân, thu phục.
Hề gia là nhà mẫu thân của hoàng hậu, Hề Duệ rất được thái hậu sủng ái, nếu thu phục được thì sẽ có ích rất lớn..
Tuy Lương gia điệu thấp nhưng lại có binh quyền và rất được triều đình trọng dụng, đặc biệt họ "Lương" là do tiên đế ban cho.
Lương Hữu Tiêu cũng rất tài năng trong kinh doanh, hắn ta muốn đối phương kiếm tiền cho mình.
Nhà của Phỉ Dục Triết chủ yếu là trung lập, rất được trọng dụng trong triều đình, cũng có rất nhiều danh tiếng trong giới văn nhân.
Nghe nói Phỉ lão gia tử muốn bồi dưỡng Phỉ Dục Triết, vì vậy hắn ta cũng rất đáng để mượn sức.
Vừa rồi, hắn ta nhìn ra, mấy cái công tử ăn chơi trác táng này lấy Thời Khanh Lạc trung tâm, điều này làm cho hắn ta rất ngạc nhiên.
Nếu có thể nắm giữ Thời Khanh Lạc, như vậy có thể nhanh chóng thu phục mấy người này.